Tiên Võ Đế Vương

Chương 1401



“Các vị tiền bối, chúng ta chỉ có ba cơ hội, mọi người nhớ kĩ”, vừa cho linh thảo vào, Diệp Thành không quên mỉm cười lên tiếng nhắc nhở, có lẽ chỉ có Đan Thánh như hắn mới dám phân tâm mà nói chuyện vào lúc luyện đan. 

 “Ngươi không nói chuyện còn đỡ, vừa nói xong thì lão phu lại cảm thấy căng thẳng thêm”, Đan Nhất hắng giọng. 

 Diệp Thành mỉm cười không nói gì, hắn không dám tạo thêm áp lực cho phía Đan Nhất, dù sao thì bọn họ cũng không phải là Diệp Thành, không phải ai cũng ở trạng thái biến thái như hắn được. 

 Đại điện chìm vào im lặng hồi lâu. 

 Cả hàng trăm người đều mặc y phục trắng, tóc bạc, người nào người nấy đều là những luyện đan sư hàng đầu của Đại Sở, vẻ mặt trang nghiêm, mỗi bước đều được tiến hành hết sức cẩn trọng. 

 Thời gian cứ thế dần trôi, rất nhiều người đã đổ mồ hôi. 

 Vì tập trung cao độ nên bọn họ luôn cảm thấy căng thẳng và cũng vì lý do này nên rất nhiều người cảm thấy mệt mỏi. 

 Mùi hương dược liệu bắt đầu lan toả, có tinh nguyên dồi dào bao quanh khiến đại điện chìm trong làn khói trắng mờ ảo. Mặc dù đại điện được ngăn cách với bên ngoài bởi kết giới nhưng vẫn không thể ngăn được mùi hương dược liệu bay ra, những tu sĩ của Thiên Đình ở bên ngoài đều cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn. 

 Màn đêm dần buông xuống, bên trong đại điện vẫn chìm vào im ắng. 

 Đây là cả một quá trình rất dài, ở trạng thái tĩnh tâm, bọn họ không hề nhận ra ngày và đêm đã trải qua ba vòng luân hồi. 

 Mãi cho tới đêm ngày thứ tư, lư luyện đan phía trước Diệp Thành mới rung lên, một viên đan dược óng ánh long lanh lơ lửng bay ra và được Diệp Thành phất tay cất trong bình ngọc đã được chuẩn bị từ trước. 

 Vẻ mặt của Diệp Thành có phần mỏi mệt, hắn dùng ngọn lửa linh hồn để luyện chế nên đã tiêu hao không ít sức lực. 

 Thấy phía Đan Thần vẫn đang đề luyện tinh hoa, hắn lại nhét thêm vài viên đan dược bồi bổ linh hồn vào miệng sau đó ngồi khoanh chân trên vân đoan, tĩnh lặng khôi phục sức mạnh linh hồn. 

 Không lâu sau đó, Đan Thần mới có thay đổi, một khóm tinh hoa đan dược màu tím bay ra ngoài và được cất vào bên trong bình ngọc. 

 Sau đó chính là phía Đan Nhất lần lượt hoàn thành công việc của mình, những phần tinh hoa đan dược đủ màu sắc hiện lên, mang theo tinh nguyên dồi dào, cũng chính vì vậy nên mới có thể thể hiện ra giá trị quý báu của Thiên Tịch Đan. 

 Mãi cho tới đêm khuya, tới khi một lão già tóc bạc luyện ra được tinh hoa đan dược thì việc luyện chế Thiên Tịch Đan ở giai đoạn thứ nhất mới kết thúc. 

 Tiếp đó chính là ngưng đan, cũng là bước quan trọng nhất trong việc luyện đan, cần đem rất nhiều tinh hoa của đan dược dung hợp lại với nhau, thời gian cân bằng cần độ chính xác cao, chỉ cần có bất cứ sai sót nào thì đều có thể dẫn đến việc luyện đan thất bại. 

 Phù! 

 Diệp Thành và Đan Thần lần lượt thở ra hơi mang theo khí đục, một người đứng bên trái, một trái một người phải, đứng trước thần lư đan tổ. 

 Lại nhìn xuống dưới chân bọn họ, đó chính là âm dương bát quái đồ khổng lồ. Diệp Thành đứng trên mặt âm, Đan Thần đứng trên mặt dương, còn thần lư đan tổ nằm ở chính giữa âm dương bát quái đồ. 

 Diệp Thành và Đan Thần đứng ở hai phần khác nhau, Đan Nhất và ba vị trưởng lão tóc bạc đều đứng ở vị trí tứ tượng, sau đó là tám trưởng lão lần lượt tiến lên trước đứng ở vị trí bát quái. 

 Âm dương bát quái đồ do Đan Tổ năm xưa tạo ra, mục đích dùng để điều hoà âm dương, tứ tượng, bát quái và đảm bảo cân bằng tinh hoa của đan dược một cách tối đa, đây là một loại thuật hiếm có. 

 Tất cả mọi người đứng yên, còn các trưởng lão khác lần lượt lùi về sau, sau đó thì không còn việc của bọn họ nữa. 

 Không lâu sau, từng luồng tinh hoa đan dược lần lượt bay vào bên trong thần lư đan tổ. 

 Mãi cho tới lúc này, vẻ mặt của phía Diệp Thành mới trang trọng hẳn, cả hàng trăm tinh hoa đan dược cùng đan xen với nhau bên trong thần lư luyện đan, cùng dung hoà với nhau, cả quá trình diễn ra rất chậm và không ai dám sơ xuất. 

 Thời gian trong đại điện lúc này trôi đi rất chậm. 

 Phần trán của rất nhiều người đã đẫm mồ hôi, những trưởng lão xung quanh quan sát đều tỏ ra căng thẳng, không dám thở mạnh. 

 Dung! 

 Không biết từ bao giờ mới có tiếng hô của Diệp Thành vang lên. 

 Đột nhiên, âm dương bát quái đồ hiện lên thần hoa rực rỡ, thần lư đan tổ cũng theo đó mà rung lên, còn tinh hoa đan dược bên trong thì dung hoà lại với nhau, phát ra lưu quang chói lọi, sức mạnh dồi dào toát ra bên ngoài khiến người ta choán ngợp. 

 Thành công rồi sao? 

 Những trưởng lão quan sát ở xung quanh chăm chú nhìn vào thần lư đan tổ. 

 Thông qua thần lư, bọn họ có thể trông thấy một viên đan dược màu tím đã bắt đầu thành hình, có dị tượng bao quanh, từng đạo đan vân hiện lên, mỗi một đạo đều kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả mọi người. 

 Giây phút đó tất cả mọi người đều nín thở chăm chú nhìn viên đan dược màu tím dần dần trở nên tròn trịa và trơn nhẵn. 

 Viên Thiên Tịch Đan sáu vân cuối cùng cũng đã thành hình. 

 Thế nhưng khi tất cả mọi người đều đang lo lắng thì thần lư đan tổ lại rung lên, viên Thiên Tịch Đan mới bước đầu thành hình nhưng lại không được chắc chắn ổn định, lúc rã ra, lúc lại hoá thành từng khóm tinh hoa đan dược nhỏ bằng đầu móng tay. 

 Vù! 

 Âm thanh của thần lư đan tổ lại rung lên, từng khóm tinh hoa đan dược kia lập tức hoá thành tàn tro. 

 Phụt! Phụt! 

 Không lâu sau đó Diệp Thành và phía Đan Thần lần lượt phun ra máu, bị thần lư đan tổ đẩy lùi về sau một bước. 

 Thấy vậy, những trưởng lão khác lần lượt tiến lên trước. 

 Âm dương bát quái đồ đã biến mất, sắc mặt của phía Diệp Thành tái nhợt. 

 Đặc biệt là Diệp Thành, vì dùng lửa linh hồn nên phản phệ mạnh nhất, cho dù hắn có sức mạnh linh hồn mạnh mẽ nhưng cũng chịu không ít tổn thương, đầu óc ong ong, như muốn nổ tung, sức mạnh linh hồn cũng vì vậy mà yếu đi thấy rõ. 

 “Sai ở đâu?”, Đan Nhất rất kích động, mọi việc trước đó đều diễn ra vô cùng thuận lợi, còn suôn sẻ ngoài dự đoán nhưng lại vào giây phút quan trọng xảy ra chuyện này khiến ông ta cảm thấy vô cùng khó chịu. 

chapter content