Tiên Võ Đế Vương

Chương 1448: Lên đường bình an! 



Trong tiếng hí của thanh loan mang theo nỗi ai oán, nó vẫn dang rộng đôi cánh quét ra từng lớp hoả diệm và lôi chớp hi vọng có thể giúp linh chủ của mình là Lâm Thi Hoạ giết được nhiều kẻ địch hơn trước khi quay về linh giới. 

 Trên lưng nó, đôi mắt Lâm Thi Hoạ rưng rưng hơi khép lại, đôi dòng lệ long lanh chảy dài trên gò má. 

 Cô ra đi thanh thản, trong nụ cười thê lương còn mang theo nét dịu dàng của một nữ tử, cô lặng lẽ nằm trong lòng Diệp Thành, bàn tay tái nhợt bất lực cho tới lúc chết vẫn nắm lấy vạt áo hắn, cho tới chết cũng không muốn buông ra. 

 Thi Hoạ! 

 Giọng Diệp Thành khản đặc, hắn lên tiếng gọi nhưng tiểu sư muội ngoan hiền trong kí ức không còn nở nụ cười với hắn nữa. 

 Làn huyết phong thổi tới, cơ thể Lâm Thi Hoạ dần hoá thành u u vụ bay vào thiên địa. 

 Thanh loan vẫn đang thét gào, trong đôi mắt còn thấp thoáng dòng lệ, nó cũng tiêu tán theo. Linh chủ Lâm Thi Hoạ trước khi chết đã giải trừ kế ước với nó, hiện giờ linh chủ chết rồi, nó muốn quay về linh giới. 

 Lên đường bình an! 

 Diệp Thành nhìn luồng u hương và khói sương tàn lưu cuối cùng, giọng hắn nghẹn ngào khản đặc. 

 Haiz! 

 Vị vương vẫn đang chứng kiến cảnh tượng này bất giác thở dài, không biết vì sao khi nhìn Lâm Thi Hoạ tiêu tán ông ta lại có phần cảm khái, xưa kia, ông cũng từng phải chứng kiến cảnh tượng người ấy tiêu tán. 

 Không biết bao nhiêu năm trôi qua, bao nhiêu mùa hoa tàn, dung nhan khuynh thế năm xưa cũng chẳng thể gặp lại nữa. 

 Giết! 

 Trong chốc lát, Pháp Luân Vương vung chiến mâu đen tuyền, vị vương cái thế với khí thế thôn tính bát hoang, nơi nào ông ta đi qua thì từng đám Thiên Ma hoá thành tàn tro, ông ta không khác gì tu la trong biển máu. 

 Ông ta phải chiến, coi như là vì kiếp trước của mình, coi như là câu trả lời đối với vùng đất này. Lâm Thi Hoạ đánh đổi tính mạng để gọi được ông ta ra, đây chính là kì vọng và khát khao của cô bé, vị vương cái thế có thể chết nhưng phải chết cho xứng đáng. 

 Gừ! 

 Sau tiếng rồng gầm vang vọng khắp đất trời, Diệp Thành cũng đứng dậy, chiến long màu vàng kim xoay quanh cơ thể, tàn sát đến mức thiên ma binh không còn thành đội quân, cái chết của Lâm Thi Hoạ, nỗi bi thương của hắn khiến hắn vung thần đao không chút nương tình. 

 Rắc! 

 Lúc này, Thái Hư Cổ Long ở cách đó không biết bao nhiêu dặm đột nhiên nghe thấy từng miếng ngọc ghép nứt lìa trong ngực. 

 Cơ thể Thái Hư Cổ Long run lên, nước mắt tuôn trào, đó là ngọc ghép linh hồn của Lâm Thi Hoạ, nó nứt rồi có nghĩa là Lâm Thi Hoạ đã chết, đồ đệ duy nhất trong kiếp này của hắn chết rồi! 

 Rầm! Đoàng! 

 Bầu hư thiên ở phía trước sụp đổ, thiên ma binh rợp trời như làn sóng dội tới. 

 Đúng như Diệp Thành đoán, Thiên Ma tăng thêm quân tấn công tứ phía trước và sau, chúng muốn tiêu diệt tu sĩ của Đại Sở nhanh chóng. Tu sĩ của Đại Sở muốn quay về Nam Sở thì không thể không xông lên công phá vòng vây của chúng. 

 Giết! 

 Thái Hư Cổ Long tay cầm chặt long kiếm Thái Hư, hắn như kẻ điên điên cuồng vung kiếm tạo ra một con đường máu, đây là chiến tranh, tàn khốc vô cùng, phải chứng kiến từng người thân ngã xuống mà không có nổi thời gian để tỏ lòng tiếc thương. 

 Vút! 

 Tử Huyên cũng vung thần đao, cô cùng với Đao Hoàng, Âu Dương Vương, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang hợp lực, bọn họ giống như một cây thần đao cái thế cứ thế đâm vào tim của đại quân Thiên Ma và dẫn đường cho tu sĩ của Đại Sở rút lui. 

 Phía sau, liệt đại chư vương và hậu duệ các hoàng đế vì để chặn hậu cho tu sĩ của Đại Sở mà ngăn chặn địa quân Thiên Ma tấn công từ phía sau. 

 Giết! 

 Phía này, Diệp Thành và Pháp Luân Vương đứng quay lưng vào nhau, cả hai vẫn đang dốc sức chống lại đại quân Thiên Ma binh. 

 Đại địch năm xưa hiện giờ như đồng đội cùng kề vai sát cánh trên chiến trường nên yên tâm quay lưng lại với phía đối phương khiến người ta không khỏi cảm khái. 

 Cả hai người bị thương rất nặng, không phải bọn họ không có sức chiến đấu mà vì đại quân của Thiên Ma quá đông, lại liên tục tăng thêm quân tham chiến, tứ phương xung quanh đến tám phương trong hư thiên đều rợp bóng Thiên Ma binh. 

 Hộ pháp cho ta! 

 Pháp Luân Vương vung ra chiến mâu, ông ta găm chết một ma tướng giữa hư thiên, tiếp đó nhanh chóng lùi về sau và đứng sừng sững ở một phương trong thương không. Pháp Luân Vương chắp hai tay vào nhau, nhanh chóng thay đổi ấn quyết. 

 Diệp Thành hiểu ý, hắn vung đao chém chết một tên ma tướng sau đó bay lên trời, tay càm huyết linh thần đao bảo vệ hai bên trái phải. 

 Giết cho ta! 

 Một tên ma tướng thấy thế thì lập tức vung đao, hắn chỉ về phía hư thiên giữa Diệp Thành và Pháp Luân Vương. 

 Tiếp đó, Thiên Ma binh giống như từng đợt lũ cuốn xông đến, hư thiên tuyệt sát trận cũng ngắm chuẩn và một hướng trong hư thiên, chúng muốn tiêu diệt Diệp Thành và Pháp Luân Vương. 

 Ngoại đạo pháp tướng, mở! 

 Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn điều khiển hỗn độn thế giới, Hỗn Độn Thần Đỉnh, huyết linh thần đao, Cửu Châu Thần Đồ, ngưng tụ thành lớp bảo vệ khổng lồ bảo vệ xung quanh mình và Pháp Luân Vương. 

 Thế nhưng sau khi hắn dốc toàn lực ngưng tụ ra lớp phòng ngự thì giây phút sau đó, hư thiên sát trận lại bị thiên Ma đâm xuyên, phải là phòng ngự của Diệp Thành không đủ mạnh mà vì Thiên Ma binh tấn công quá đông và hung hãn, không phải dùng sức một người có thể địch lại được. 

 Tấn công tiếp! 

 Tên ma tướng kia tiếp tục gằn giọng, khuôn mặt hung tợn. 

 Lần này, sát trận hư thiên tứ phía lần lượt ngắm chuẩn vào hư thiên ở phía này. 

 Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, mở ra thái hư long cấm, tăng thêm cả hàng trăm loại trận pháp phòng ngự. 

 Vù! Vù! 


 Bịch! 

 Cỗ quan tài đầu tiên vỡ tan, một người đàn ông cường tráng tay cầm cây gậy bằng xương cốt bước ra, cơ bắp toàn thân như giao long khắc hoạ toàn những đường vân cổ xưa, có lôi chớp bao quanh, chỉ khi cơ thể mạnh mẽ tới một mức độ nhất định mới có lôi chớp như vậy. 

 Tiếp đó, cỗ quan tài thứ hai nổ tung, người bước ra khỏi quan tài là một thanh niên mặc chiến giáp vàng kim. 

 Trong cỗ quan tài thứ ba là một lão già đầu tóc bạc phơ, trang phục thời xưa, không biết từ thời đại nào.