Trong cỗ quan tài thứ tư là một người đàn ông trung tuổi tay cầm chiến thương, bóng lưng vững chãi như ngọn núi, đứng sừng sững không gục ngã.
Trong cỗ quan tài thứ năm là một nữ tử.
Trong cỗ quan tài thứ sáu là một người thanh niên với hình dáng giống thư sinh.
Trong cỗ quan tài thứ bảy là một thiếu niên ba mắt.
Trong cỗ quan tài thứ tám là một thiếu nữ tóc tím.
Trong cỗ quan tài thứ chín là một lão già lưng còng.
Phụt!
Sau khi triệu gọi một loạt những người từ thời xưa này, Pháp Luân Vương phun ra cả miệng máu, khí tức cả cơ thể yếu đi nhiều.
Khí thế mạnh mẽ quá.
Nhìn những người kia, Diệp Thành chớp mắt, hắn không biết Pháp Luân Vương còn có thể triệu gọi ra được một toán người mạnh mẽ thế này, trước kia khi đại chiến với Pháp Luân Vương, nếu như ông ta gọi ra bao nhiêu người thế này thì phía hắn nhất định thảm hại.
Giết!
Pháp Luân Vương cất giọng dứt khoát, ông ta hạ lệnh tấn công với chín người kia.
Tiếp đó, chín người được gọi ra ngoài lần lượt di chuyển sát phạt vào đại quân Thiên Ma.
Phụt! Phụt!
Mặc dù kiếp trước chín người này có tu vi ở cảnh giới Thiên nhưng lại không có sức chiến đấu ở cảnh giới Thiên, có điều cho dù là vậy thì đại quân Thiên Ma kia vẫn liên tục ngã xuống, không ai có thể ngăn lại bước chân bọn họ khiến nhiều tên ma tướng không thể không lùi về sau.
Cụ diện lúc này vì sự xuất hiện của chín người này mà thay đổi, đại quân Thiên Ma mà bị tàn sát thảm hại.
Đi!
Diệp Thành và Pháp Luân Vương lần lượt bước ra khỏi chiến trường nhưng phương hướng của hai người lúc này không phải hướng về Nam Sở mà là về phía Bắc.
Mục đích của bọn họ rất đơn giản, chính là chỉ phương hướng cho tu sĩ ở Đại Sở, dẫn đường cho bọn họ rút lui an toàn về Nam Sở.
Rầm! Đoàng! Đoàng!
Trên đường, Diệp Thành liên tục ra tay, chỉ cần nhìn thấy truyền tống vực môn là hắn không do dự ra tay phá huỷ, Thiên Ma binh đã đủ nhiều rồi, nếu để cho truyền tống vực môn tồn tại thì sẽ kéo tới nhiều Thiên Ma binh sát phạt tới hơn.
Có điều, vì Thiên Ma tàn sát bừa bãi nên những tán tu ẩn thế của Đại Sở cũng bị ép ra ngoài.
Nhìn vào hư thiên, đó là từng bóng hình rợp trời, người nào người nấy đều có sức chiến đấu thông thiên, tất cả đều là những nhân vật có tầm cỡ đang ngru say thì bị Thiên Ma thức tỉnh, lúc này tất cả đều đang đại sát về tứ phương.
Nhìn vào thiên địa, cả Bắc Sở chìm trong hỗn loạn.
Đại quân Thiên ma chia làm hai nhánh, một nhánh quân truy sát tu sĩ Đại Sở từ Bắc tới Nam, một nhánh quân chặn đường tu sĩ từ Nam sang bắc, đây là cục diện chiến tranh quy mô lớn còn phía Diệp Thành, Pháp Luân Vương và những tán tu ẩn thế là quy mô nhỏ.
Sự hỗn loạn không chỉ diễn ra ở thế giới tu sĩ Đại sở mà thế giới người phàm cũng lâm vào cảnh thây chất thành núi, máu chảy thành sông, Thiên Ma binh đang tàn sát bừa bãi.
Giết!
Phía Dương Đỉnh Thiên đi trước dẫn đường cho người phàm ở Đại Sở giết chóc điên cuồng, đó là con đường trải đầy máu xương.
Rầm! Đoàng!
Ngọn lửa chiến tranh nhanh chóng lan tới Nam Sở, truyền tống vực môn dị thường của Thiên Ma cũng bay xuống đại địa của Nam Sở.
Dù phải trả cái giá thế nào cũng phải vi giết Thiên Ma!
Ở đại điện chính của Thiên Đình, giọng Hồng Trần Tuyết lạnh lùng mang theo uy nghiêm tối thượng.
Ngay sau đó, đại quân tu sĩ trấn thủ ở Nam Sở bao vây tới từ tứ phương, trận thế lớn mạnh.
Có lẽ vì khoảng cách quá xa nên truyền tống vực môn bay xuống Nam Sở cũng chỉ có ba tới năm cái, những Thiên Ma binh được truyền tống tới đây không nhiều như trong tưởng tượng, lại thêm trận thế ở Nam Sở vững mạnh có thể trấn áp tuyệt đối Thiên Ma binh.
Phụt! Phụt!
Trên hư thiên tăm tối của Bắc Sở, Diệp Thành liên tiếp trảm diệt hai tên ma tướng, hắn dừng chân ở một cổ trấn nhuốm máu.
Đây là Thanh Tiên Cổ Trấn, hắn từng tới đây, trong kí ức của hắn, Thanh Tiên Cổ Trấn vô cùng thanh bình, chính là cổ trấn người phàm duy nhất trong giới tu sĩ, nơi này có kì nhân Chu Dịch.
Chu Dịch đã lìa đời nhưng khí tức vẫn chưa tắt hẳn, đó là một loại bí thuật kéo dài sinh mệnh vô cùng kì diệu.
“Bảo vệ Đại Sở chính là bảo vệ Vạn Vực Thương Sinh”, Chu Dịch nhìn Diệp Thành qua đôi mắt vẩn đục, ông ta cười hiền từ, bàn tay run rẩy lấy ra một tấm mai rùa từ trong ngực nhét vào người Diệp Thành, giọng nói khản đặc.
“Vãn bối nhất định làm tròn sứ mệnh”, Diệp Thành nắm chặt tay Chu Dịch, hắn đẩy tinh nguyên vào cơ thể ông nhưng vẫn không cứu vãn được sinh mệnh ông.
Chu Dịch đã hoá về với cát bụi, chỉ còn lại chiếc mai rùa cổ xưa trong tay Diệp Thành, đó là nỗi niềm nặng nề khôn tả.