Tiên Võ Đế Vương

Chương 1471: Kẻ nào cản ta đều phải chết! 



Bùm! Rầm! Đoàng! 

 Âm thanh ầm ầm rung chuyển trời đất, giống như tiếng sấm rền vang muốn giết chết sinh linh vạn vật. 

 Nam Sở bị máu nhuộm đỏ, càng lúc càng có nhiều Thiên Ma tới Nam Sở thông qua truyền tống vực môn, hậu duệ cửu hoàng dẫn binh trấn áp, giết cho thây chất thành núi, máu chảy thành sông. 

 Tường thành Nam Sở cũng đầy máu đỏ, đại quân Thiên Ma tấn công tường thành, công phá Nam Thiên Môn. 

 Tu sĩ Đại Sở người trước hy sinh, người sau tiếp bước, tấn công theo kiểu tự sát, đẩy lùi đợt tấn công của Thiên Ma hết lần này đến lần khác, rất nhiều người đã chết, thây chất từng tầng, bi tráng mà thê thảm. 

 Không biết đến lúc nào, tiếng động lớn ở Nam Sở mới ngừng lại. 

 Tu sĩ Đại Sở phải trả cái giá đau đớn, một lần nữa đẩy lùi được sự tấn công của Thiên Ma. 

 Mặt đất trải đầy máu tươi, đập vào mắt toàn là thi thể, có của tu sĩ Đại Sở, cũng có của Thiên Ma, trong gió máu là tiếng khóc than ai oán, bao phủ toàn bộ Nam Sở giống như địa ngục trần gian. 

 Giết! 

 Mặc dù trận chiến ở Nam Sở đã tạm kết thúc, nhưng Bắc Chấn Thương Nguyên vẫn có tiếng hô giết ngút trời. 

 Diệp Thành và những người khác vẫn đang chiến đấu kịch liệt, máu và nước mắt làm mờ mắt hắn. 

 Phía sau hắn chỉ còn Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên và Sở Linh cùng ba người già nua thân thể đẫm máu, chín mươi nghìn quân viễn chinh của Đại Sở đến giờ chỉ còn lại bảy người họ. 

 Giết! 

 Ba cảnh giới Chuẩn Thiên gầm thét, thân thể bốc cháy, huyết tế linh hồn và thọ nguyên xông lên trước mặt Diệp Thành, họ lần lượt tự nổ cơ thể để mở ra con đường hy vọng cho phía Diệp Thành. 

 Diệp Thành bước ra đi trên con đường máu, hai hàng nước mắt chảy dài, hắn lao về phía ma trụ chọc trời. 

 Kẻ nào cản ta đều phải chết! 

 Tiếng hét của Diệp Thành vừa cuồng loạn vừa đau đớn. 

 Chín mươi nghìn quân viễn chinh của Đại Sở chỉ còn lại bảy người, là hắn đã dẫn họ đi trên con đường không thể quay lại này. 

 Suốt chặng đường, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng những người phía sau lần lượt ngã xuống. 

 Nhưng với tư cách là thống soái của Đại Sở, hắn không có thời gian để đau thương, càng không có thời gian quay đầu nhìn chiến hữu của mình, từng mạng sống ấy đã trở thành con đường đẫm máu dưới chân hắn. 

 Giết! 

 Các ma tướng của Thiên Ma điên cuồng kéo đến, hợp lực tế ra một chiếc ma gương, bắn ra ma quang huỷ diệt đất trời. 

 Ù! 

 Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra hợp lực với Cửu Châu Thần Đồ, thần uy của cảnh giới Thiên đan xen, ngăn lại ma gương. Diệp Thành vung đao, một đao chém vỡ ma gương ấy, đến đám ma tướng cũng bị hất văng. 

 Tuy nhiên đại quân Thiên Ma quá đông, sau khi đẩy lùi những ma tướng kia lại có đại quân Thiên Ma khác ùn ùn kéo đến như sóng biển cuộn trào, muốn nhấn chìm phía Diệp Thành trong đó. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Máu tươi nhuốm đỏ bầu trời, lúc này tóc Diệp Thành đã bạc trắng, hắn liều mạng cố gắng và cũng không có đường lui, con đường đẫm máu dưới chân không cho phép hắn lùi bước. 

 Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên và Sở Linh theo sát phía sau, họ đã cách ma trụ chỉ còn chưa đầy mười nghìn trượng. 

 Cuối cùng, Thiên Nữ Ma Quân cũng cất bước, tay trái cầm càn khôn, tay phải cầm âm dương, càn khôn hợp nhất, âm dương cộng tề, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, bàn tay ấy trong suốt nhưng lại mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa. 

 Xông lên! 

 Thái Hư Cổ Long hừ lạnh một tiếng rồi cùng Tử Huyên lao thẳng về phía Thiên Nữ Ma Quân. 

 Mà Diệp Thành đã cùng Sở Linh bay đến chỗ ma trụ. 

 Keng! 

 Thái Hư Cổ Long vung Thái Hư Long Kiếm chém ra một tia kiếm mang không gì sánh bằng. 

 Nhưng một kiếm đỉnh phong của Thái Hư Cổ Long chưa thể phá vỡ bàn tay khổng lồ của Thiên Nữ Ma Quân, uy lực của nhát kiếm ấy thoáng chốc mất sạch. 

 Tử Huyên xông tới, đôi mắt đẹp loé lên thần quang, dường như đã nhìn ra manh mối, cô bôi máu lên thần kiếm, hoá thành từng lá phù văn, uy lực của thần kiếm trỗi dậy, một kiếm chém ra cả dải tinh hà. 

 Phụt! 

 Bàn tay khổng lồ của Thiên Nữ Ma Quân lập tức vỡ tan, một đòn của Tử Huyên rất bá đạo, tạo thành một vết cứa trong lòng bàn tay Thiên Nữ Ma Quân khiến cô ta khẽ nhíu mày. 

 Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên xông lên từ hai phía, đồng thời thi triển bí thuật thông thiên. 

 Vẻ mặt Thiên Nữ Ma Quân lãnh đạm, một mình cô ta chống lại hai người cũng không hề rơi vào thế yếu, vẻ mặt Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên kinh hãi, Thiên Nữ Ma Quân trước mặt mạnh hơn họ nghĩ rất nhiều. 

 Giết! 

 Bên này, Sở Linh giúp Diệp Thành ngăn chặn Thiên Ma, một mình Diệp Thành tiến về phía ma trụ, binh tướng Thiên Ma xông tới bị một đao của hắn diệt sạch, sự cường thế của hắn không ai có thể ngăn nổi. 

 Lại một lần nữa hắn tới được nơi cách ma trụ nghìn trượng. 

 Bát Hoang Trảm! 

 Diệp Thành bước trên hư thiên, vung Huyết Linh Thần Đao ra, sức mạnh huyết mạch, Thánh thể bản nguyên, hỗn độn đạo tắc, ý chí chiến đấu bất khả chiến bại cùng rất nhiều thần thông, tất cả đều được truyền vào Huyết Linh Thần Đao. 

 Mở cho ta! 

 Diệp Thành hô to, một đao tuyệt thế phá tan kết giới bảo vệ ma trụ, đao mang vô song đang không ngừng đến gần ma trụ. 

 Một đao này đủ để phá huỷ nó. 

 Sau nhát đao này, nhiệm vụ của họ cũng sẽ hoàn thành, dù phải chôn thân ở Bắc Sở cũng không nuối tiếc. 

 Tuy nhiên vào lúc này, ma trụ lại chợt rung lên. 

 Ngay tức thì, một quầng sáng màu đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường chợt xuất hiện, lan rộng ra khắp nơi, hễ nơi nào nó đi qua, gió ngừng thổi, không khí ngừng lưu chuyển, cờ chiến ngừng bay, mọi thứ trên thế gian đều ngưng lại trước quầng đen này. 

 Thiên địa đóng băng, Diệp Thành cũng bị đóng băng, giữ nguyên tư thế vung đao chém ma trụ. 

 Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đang chiến đấu với Thiên Nữ Ma Quân cũng bị đóng băng, mọi thứ trên thế gian đều đóng băng vào thời điểm này. 

 Ù! 

 Hai ba giây sau, ma trụ lại rung lên, sự đóng băng cũng được giải trừ. 

 Phụt! 

 Tiếng nôn ra máu vang lên ngay sau đó, Diệp Thành hộc máu, bay ngược ra ngoài. 

 Cùng bị bay ra với hắn còn có Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên và Sở Linh, đến khi đáp đất, cơ thể họ đã đầm đìa máu tươi. 

 Chỉ một chút nữa thôi mà cuối cùng vẫn không thành công sao? 

 Diệp Thành lảo đảo, loạng choạng đứng dậy, Sở Linh cũng dìu hắn đứng lên, tự giễu nhìn ma trụ chọc trời. 

 Luồng… Luồng khí tức này! 

 So với họ, vẻ mặt Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đã tái nhợt không còn chút máu, cơ thể họ run lên, hai người ngơ ngác nhìn ma trụ chọc trời kia, trong mắt hiện lên sự kinh hãi và kính sợ. 

 Uỳnh! 

 Đại địa rung lên, chín mươi triệu binh tướng Thiên Ma lập tức quỳ một gối xuống. 

 Không chỉ Thiên Ma ở Bắc Chấn Thương Nguyên mà Thiên Ma ở khắp Đại Sở cũng đều quỳ một chân xuống đất vào lúc này. 


 Sau đó ma vụ dâng trào như đại dương cuồng nộ, kéo theo sấm sét với uy lực diệt thế, một bàn chân đi giày chiến bước ra khỏi ma trụ khiến thiên địa lắc lư, bầu trời rộng lớn cũng nứt toác. 

 Đó là một thân hình cường tráng, đường nét khuôn mặt của một người dần dần hiện ra trong ma vụ cuộn trào. 

 Đại… Đại Đế! 

 Trong Thiên Huyền Môn, tất cả mọi người đều lui về phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi nhìn bóng dáng cao lớn kia.