Tiên Võ Đế Vương

Chương 1478:  Chặn lại!



Giết! Giết cho ta! 

 Phía Nam Sở vẫn có tiếng hô giết rung chuyển bầu trời. 

 Mặc dù chín ma tướng đã bị giết nhưng binh tướng của Thiên Ma vẫn đang ùn ùn kéo đến như thuỷ triều dâng. 

 Thấy vậy, Cơ Tuyết Băng kéo lê thân thể bị thương, một lần nữa tham gia vào trận chiến. 

 Tu sĩ Đại Sở đã hoàn toàn rơi vào thế bất lợi, không có chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên kia, họ chiến đấu vô cùng khó khăn, vất vả, mỗi lần đẩy lùi được đại quân Thiên Ma một bước, họ đều phải trả cái giá đẫm máu. 

 Chặn lại! Chặn lại! 

 Trong đại điện Thiên Huyền Môn toàn là những tiếng hét như thế này, dù là tu sĩ Chuẩn Đế trẻ tuổi hay tu sĩ Chuẩn Đế lớn tuổi cũng đều đỏ mắt. 

 Bùm! Rầm! Uỳnh! 

 Nhưng trong mấy màn nước huyễn thiên khác lại truyền ra những âm thanh thế này, thu hút ánh nhìn của họ về phía đó, đến khi nhìn thấy cảnh tượng trong màn nước, sắc mặt họ lại tái đi. 

 Năm lãnh thổ lớn của Nam Sở cũng nổ ra trận huyết chiến kinh thiên động địa, Thiên Ma đã lẻn vào thông qua truyền tống vực môn. 

 Giết! 

 Hậu duệ cửu hoàng, chư vương các đời đều tham gia vào trận huyết chiến. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Trận chiến thảm khốc, từng nhóm từng nhóm tu sĩ Đại Sở hoá thành huyết vụ, nhuộm đỏ vùng đất Nam Sở. 

 Trong đại điện trụ sở chính của Thiên Đình, Hồng Trần Tuyết dàn dụa nước mắt, bà vẫn chăm chú ngẩng đầu nhìn lên Thái Cổ Tinh Thiên. 

 Bà ở đây nhìn những ngôi sao của chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên của quân viễn chinh Đại Sở lần lượt biến mất, mỗi ngôi sao là một sinh mệnh, trong đó có các sư huynh của bà, cả đời này không thể gặp lại nữa. 

 Sư phụ chết rồi, sư nương chết rồi, đồ nhi chết rồi, các sư huynh cũng đều đã chết, bà vô thức ôm lấy cánh tay, người không khỏi run lên, chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi và cô đơn như bây giờ. 

 Mà lúc này, bà vẫn đang nhìn thấy các vì sao liên tục biến mất. 

 Những ngôi sao đó là tu sĩ của Đại Sở, ngôi sao biến mất đồng nghĩa với việc họ đã tử trận, nhìn đại quân Thiên Ma với số lượng đông không thể đếm được, sắc mặt bà trắng bệch, trong trận chiến này, tu sĩ Đại Sở rất khó để trở mình được nữa. 

 Lúc này một người bước vào từ ngoài điện, chính là Phong Tế. 

 “Thánh chủ, người mà Thánh chủ cần tìm đã được đưa đến rồi ạ. Ta…”, Phong Tế chắp tay hành lễ, nhưng thấy Hồng Trần Tuyết nước mắt dàn dụa thì lại do dự không nói tiếp. 

 “Đưa vào đây”, nước mắt trên mặt Hồng Trần Tuyết lập tức bốc hơi, bà lại một lần nữa lấy lại vẻ lãnh đạm và uy nghiêm như thường ngày. 

 Sau đó, chín bóng người lần lượt bước vào đại điện. 

 Chín người này dáng người cao thẳng, khoác trên mình bộ áo giáp như những tướng quân, trên người có sát khí, khuôn mặt bể dâu, điều kỳ lạ là tất cả đều là người phàm. 

 Nếu Diệp Thành ở đây chắc chắn sẽ giật mình, bởi trong chín người này có một người mà hắn biết. 

 Đó là đại tướng quân uy phong của nước Triệu ở thế giới phàm trần: Sở Hùng. 

 Năm xưa, Diệp Thành xuống núi tu luyện chạm trán với Huyết Vu rồi bị thương nặng, chính Sở Hùng đã xông tới, vung đao lên chém chết Huyết Vu đó. 

 Cũng giống như Sở Hùng, tám người còn lại đều là tướng quân của thế giới phàm trần, hơn nữa đều là tướng quân luôn giành chiến thắng, xông pha chiến trường, chinh chiến cả đời chưa bao giờ thất bại. 

 “Bái kiến thượng tiên!”, chín người đều rất cung kính, chắp tay cúi đầu trước Hồng Trần Tuyết. 

 “Biết tại sao ta gọi mọi người tới không?”, Hồng Trần Tuyết khẽ hỏi. 

 “Dạ… Không ạ”, chín người đáp lời, họ không biết tại sao tiên nhân lại đưa mình tới đây, nhưng nhìn Thái Cổ Tinh Thiên đầy sao, trên mặt họ lộ vẻ chấn động, họ cảm thấy tiên nhân đều gười thần thông quảng đại, không phải người mà người phàm như họ có thể so sánh được. 

 “Đại Sở chiến tranh loạn lạc, ta cần các vị giúp đỡ”, Hồng Trần Tuyết lại nói. 

 “Mạt tướng không dám chối từ”, chín người quỳ một gối dưới đất, giọng nói mạnh mẽ vang dội, trên mặt là vẻ quyết tâm, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng. Thân là tướng quân, họ phải bảo vệ gia đình, bảo vệ tổ quốc, có chiến tranh, họ chưa bao giờ nao núng, dù là chiến tranh giữa các thần tiên, nếu có mệnh lệnh, họ cũng không quản ngại khó khăn, xông pha trận mạc. 

 “Ta không cần mọi người ra chiến trường”, Hồng Trần Tuyết nhẹ giọng nói. 

 “Không… Không ra chiến trường?” 

 “Ta cần mọi người ở lại đây, chỉ huy tu sĩ Đại Sở đánh trận”. 

 “Mạt… Mạt tướng sợ không làm được”, nghe vậy, chín người đều run lên, tiên nhân ở mãi trên cao, nói chuyện với tiên nhân họ đã run rẩy sợ hãi rồi, huống hồ là chỉ huy tiên nhân đánh trận, họ nghĩ còn không dám nghĩ. 

 “Đây là chiến trường của mọi người”, Hồng Trần Tuyết nâng cao giọng, mang theo vô vàn uy nghiêm: “Trận chiến này liên quan đến sinh tử của vùng đất này, tất cả tu sĩ đều phải tham gia chiến đấu, mọi người đều là tướng quân cả đời chưa bao giờ thất bại, ta cần sự sáng suốt với tư cách là thống soái của mọi người, giúp Đại Sở đánh thắng trận này”. 

 Nghe vậy, chín người phía Sở Hùng đều nhíu mày. 

 Họ đều là tướng quân chinh chiến sa trường lâu năm, người bình thường không thể so sánh, sao lại không nghe ra ý của Hồng Trần Tuyết? Chắc chắn Đại Sở đã tới giây phút vô cùng nguy nan, đến Hồng Trần Tuyết chỉ huy tác chiến cũng phải ra trận, họ có thể tưởng tượng được trận chiến này khốc liệt nhường nào. 

 “Chung Tiêu xin nhờ các vị”, Hồng Trần Tuyết hơi khom người, cung kính hành lễ với chín người. 

 “Mạt tướng nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh”, chín người phía Sở Hùng lại một lần nữa quỳ một gối xuống đất, được tiên nhân hành lễ là vinh quang vô thượng, chỉ huy tiên nhân tác chiến lại càng là vinh quang chí cao. 

 Nhưng họ đều biết, khi mang theo vinh quang tối cao này, đồng thời trên lưng cũng phải gánh theo trọng trách nặng nề như núi, mỗi mệnh lệnh của họ đều liên quan đến sống chết của tu sĩ Đại Sở, cũng liên quan đến sự sống còn của Đại Sở. 

 “Phong Tế, nói cho họ biết Thái Cổ Tinh Thiên và tình hình Đại Sở hiện tại đi”, Hồng Trần Tuyết nhìn Phong Tế. 

 “Thánh chủ…” 

 “Thực thi mệnh lệnh”, giọng Hồng Trần Tuyết vang vọng, bà bước ra khỏi đại điện, truyền âm lại: “Cả Thiên Đình đều phải nghe theo mệnh lệnh của họ vô điều kiện”. 

 “Tuân… Tuân mệnh”, Phong Tế hít sâu một hơi, lúc trước Hồng Trần Tuyết bảo ông tìm tướng quân thường thắng của thế giới phàm trần, ông vẫn luôn không hiểu tại sao, bây giờ thì ông đã hiểu, tim đập thình thịch không ngừng. Với định lực của ông cũng không khỏi khâm phục sự quyết đoán của Hồng Trần Tuyết, để người phàm chỉ huy tu sĩ tác chiến, đương nhiên ông không có được sự quyết đoán này… 

 Bên này, Hồng Trần Tuyết đã tới một ngọn linh sơn nằm sâu trong trụ sở chính của Thiên Đình. 

 Trên đỉnh linh sơn có một cái ao linh trì, mà Diệp Thành bị thương nặng thì đang ngồi xếp bằng trong đó. 

 Hồng Trần Tuyết bước đến, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt mệt mỏi, đầy thăng trầm của Diệp Thành, đôi mắt đẹp như nước nhìn hắn mê say, lúc này bà nhìn hắn như đang nhìn sư tôn Hồng Trần của mình. 

 “Ngươi từng nói chưa tới lúc đường cùng thì ta không được ra chiến trường, cũng không được giao quyền chỉ huy tu sĩ Đại Sở cho tướng quân phàm trần”, Hồng Trần Tuyết hẽ nói: “Nhưng bây giờ thật sự đã tới lúc đường cùng, ta không thể không ra trận, không thể không thực thi mật lệnh mà ngươi đã giao cho ta ngày đó”. 

 Có lẽ Phong Tế không biết rằng người quyết đoán không phải Hồng Trần Tuyết, mà là thống lĩnh Đại Sở Diệp Thành. 

 “Sư phụ, Tiêu Nhi nhớ người”, Hồng Trần Tuyết ôm mặt Diệp Thành, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng đặt lên đó, nhưng nụ hôn này không phải hôn Diệp Thành mà là hôn sư tôn Hồng Trần của bà. 

 Diệp Thành bất động như một pho tượng. 

 Hồng Trần Tuyết nhẹ nhàng dời đôi môi khỏi mặt hắn, bàn tay không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thăng trầm mệt mỏi ấy. 

 Cơn gió nhẹ thổi qua, bà biến mất trên đỉnh núi như một đạo thần hồng, bay về phía tường thành Nam Sở, có lẽ chuyến đi này trên thế gian sẽ không còn tuyết trong hồng trần nữa.