Trên con đường lớn, Diệp Thành vừa đi vừa vò đầu bứt tai.
Chuyện mua nhà ở U Đô ban đầu chỉ là ý tưởng, không nhất thiết phải mua, bây giờ thì hay rồi, không mua không được.
Diệp Thành xoay người đi vào một tiệm cầm đồ khá lớn.
Chủ cửa tiệm là một ông lão mập mạp, Diệp Thành vừa nhìn thấy, khoé miệng đột nhiên co giật.
Cũng không trách hắn như thế, chỉ vì ông lão này có diện mạo quá kỳ lạ mà thôi. Hai mắt chéo vẹo như hình chữ “V” ngược, cái miệng thì nhỏ hơn cả móng tay, may mà ông ta là tu sĩ chứ nếu là người phàm thì đúng là sẽ bị người ta miệt thị ngoại hình đến chết.
Không biết vì sao Diệp Thành có một mong muốn rất mãnh liệt, hắn rất muốn chỉnh thẳng lại con mắt cho ông ta, kéo miệng ông ta to ra một chút, nhưng cũng chỉ là mong muốn trong suy nghĩ mà thôi.
“Cầm đồ à?”, ông lão mập mạp liếc Diệp Thành.
“Ồ ồ”, Diệp Thành phản ứng lại, không chút do dự lấy một túi đựng đồ ra, bên trong hầu như đều là bảo bối của lão già ba mắt, mà hầu hết cũng đều là bảo bối không thể thiếu.
“Bảo bối tốt đấy, trộm được đúng không?”, ông lão mở túi đựng đồ ra.
“Ta không có bản lĩnh đó…”, Diệp Thành ho khan.
“Ba nghìn nguyên thạch”, ông lão không đi sâu tìm hiểu mà ra giá luôn.
“Tặng ông con dao này, ông đi cướp luôn đi!”, Diệp Thành lấy lại túi đựng đồ rồi nhét cho ông lão một con dao giết lợn, ba nghìn nguyên thạch, đùa nhau à? Thật sự cho rằng lão tử đi ra từ rừng sâu hẻo lánh đấy hả?
“Đừng vội mà! Giá cả có thể thương lượng”, ông lão kéo Diệp Thành lại.
“Mười nghìn nguyên thạch”.
“Này, trả dao lại cho ngươi, ngươi cầm lấy mà đi cướp đi!”, ông ta phùng má trợn mắt, nhét trả lại Diệp Thành con dao giết lợn.
“Vậy gặp lại sau”, Diệp Thành chẳng hề nghĩ ngợi, dứt khoát quay người đi luôn.
“Ta mua, ta mua, đúng là sợ ngươi thật”, ông ta lại kéo Diệp Thành lại lần nữa, sau đó rất tự giác lấy túi đựng đồ trong tay hắn, trả lại cho hắn một túi đựng đồ chứa mười nghìn nguyên thạch.
“Thế mới đúng chứ”, Diệp Thành cười toe toét.
“Chưa thấy ai mặc cả như ngươi”, mặt ông ta tối sầm lại, nhưng trong lòng thầm tính một lúc thì thấy mình vẫn có lãi.
“À, ta muốn hỏi ông một chút, muốn mua nhà thì đi đâu để mua?”, Diệp Thành cất túi đựng đồ rồi lại nhìn ông lão.
“Mua nhà?”, ông lão nghe vậy thì lại quan sát Diệp Thành quần áo rách rưới từ đầu đến chân một lượt: “Tiểu tử, nhà cấp thấp nhất ở U Đô cũng đã một trăm nghìn nguyên thạch, ngươi chắc chắn mình có nhiều tiền như vậy chứ?”
“Trộm thêm vài lần kiểu gì cũng có thôi”.
“Ta thích nghe lời này, ra cửa rẽ trái, rẽ trái, rẽ trái rồi lại rẽ trái, đến U Long Các”.
“Đa tạ”, Diệp Thành lập tức xoay người rồi biến mất như làn khói.
“Thời buổi này làm sao ấy nhỉ?!”, nhìn hướng Diệp Thành rời đi, ông lão gãi đầu: “Lão tử đây năm trăm tuổi mới tích cóp đủ tiền mua nhà ở U Đô, mà tiểu tử kia mới chỉ hơn một trăm tuổi, đúng là tức chết mà”.
Ra khỏi tiệm cầm đồ, Diệp Thành đi rất nhanh.
Hắn rẽ trái, rẽ trái, rẽ trái rồi lại rẽ trái theo như lời ông lão nói, dừng lại trước một gian lầu các to lớn.
Nói thật, người tới mua nhà khá nhiều, tu vi thấp nhất cũng đã ở cảnh giới Thiên đỉnh phong, ai nấy đều đã già, nhìn tuổi tác thì trẻ nhất cũng đã hơn năm trăm tuổi.
Sự xuất hiện của Diệp Thành thu hút sự chú ý của rất nhiều người, trong bao nhiêu người như vậy hắn là người tu vi thấp nhất, cũng là người nhỏ tuổi nhất.
Diệp Thành thẳng thừng phớt lờ những ánh mắt ngạc nhiên này.
Người tiếp đón hắn là một trưởng lão mặc áo tím, cách ăn mặc hay diện mạo thì đều bình thường hơn ông lão trong tiệm cầm đồ lúc nãy nhiều.
“Tiểu hữu, muốn nhà to chừng nào?”, trưởng lão áo tím mỉm cười, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, ông ta làm trưởng lão của U Đô nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên thấy người trẻ tuổi với tu vi thấp như Diệp Thành đến mua nhà thế này, điều này khiến ông ta cho rằng Diệp Thành là người có chỗ dựa vững chắc phía sau.
“Cấp thấp nhất là được rồi ạ”, Diệp Thành lập tức nở nụ cười.
“Tiền nhà là một trăm nghìn, phí hàng năm là hai nghìn, tổng cộng là một trăm linh hai nghìn nguyên thạch”.
“Phí… Phí hàng năm?”, Diệp Thành sửng sốt: “Phí hàng năm gì?”
“Ngươi có thể coi đó là phí quản lý của U Đô”, ông lão áo tím cười ôn hoà.
“Có thể không trả không?”
“Không thể”.
“Thật biết lừa người”, Diệp Thành thầm mắng trong lòng, nhưng vẫn lấy túi đựng đồ ra, ai bảo đây là địa bàn của người ta? Cho dù thu thêm năm nghìn thì vẫn phải trả, thế giới coi trọng thực lực, kẻ yếu không có quyền lên tiếng.
“Tên?”, ông lão áo tím lấy một tấm ngọc bài ra.
“Diệp Thành”.
“Cái tên rất hay”, ông ta vừa cười vừa khắc tên Diệp Thành lên ngọc bài, sau đó lại thêm rất nhiều cấm chế mà người khác không thể sao chép được.
“Tên hay cũng có lợi gì đâu”, Diệp Thành lại lẩm bẩm trong lòng.
“9527 là số nhà của ngươi”, ông ta đưa tấm ngọc bài đã khắc xong cho Diệp Thành.
“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành cầm ngọc bài rồi xoay người đi ra khỏi U Long Các, 9527 vừa là số nhà cũng là toạ độ không gian, sẽ không bị trùng lặp.
Ra khỏi U Long Các, Diệp Thành dựa theo toạ độ không gian rồi đến thẳng nhà của mình.
Nhưng lần này đi trên đường phố, ánh mắt những tu sĩ nhìn hắn đã khác, tất cả đều vì chiếc ngọc bài mới được đeo thêm trên hông hắn, đó là lệnh bài tài sản, tuy chỉ là cấp thấp nhưng đó cũng là nhà.
Diệp Thành cảm nhận rõ ràng những ánh mắt đó, có hâm mộ, có ghen tỵ, cũng có ngạc nhiên.
Diệp Thành vẫn mặc kệ theo thói quen, bây giờ hắn chỉ muốn đến xem nhà mình thế nào, sau đó đi tìm người chuyển kiếp.
Đi một vòng, cuối cùng Diệp Thành đi vào một con đường nhỏ ngoằn ngoèo nhưng được cái cảnh đẹp.
U Đô quả thực rất hoành tráng, hai bên con đường nhỏ đều được trồng linh thảo toả ra ánh sáng lộng lẫy, đều là vật phi phàm, gần như tất cả đều đã tuyệt chủng ở Đại Sở, có vài loại hắn còn chưa thấy bao giờ.
Trên đường đi mắt hắn liên tục loé lên, nhưng không dám hái bừa.
Những linh thảo này đều có cấm chế, nếu không đã bị tu sĩ cướp sạch từ lâu rồi, chỉ riêng điểm này đã đủ chứng minh thực lực của nhà Chu Tước, nếu tiện tay hái một hai bụi cây thì hậu quả sẽ khó lường.
Không biết qua bao lâu Diệp Thành mới dừng lại.
Bia mộ cũng được!
Diệp Thành ho khan một tiếng, dừng lại trước tấm bia đá ở chính giữa, trên đó có khắc số nhà 9527.