Tiên Võ Đế Vương

Chương 1543:  Ôi chao! 



Giây tiếp theo, một người bước ra từ phiến đá bên cạnh phiến đá 9527. 

 Đó là một lão già, nói chính xác hơn là một lão già giảo hoạt, hay nói chính xác hơn nữa là lão già giảo hoạt rao bán bảo bối ở trước cổng thành U Đô. 

 Diệp Thành hơi giật mình. 

 Lão già giảo hoạt cũng giật mình. 

 Thế này là thế nào? Đã mua được nhà rồi? 

 Ông ta liếc tấm ngọc bài treo bên hông Diệp Thành, vẻ mặt cũng đặc sắc như Diệp Thành lúc trước. 

 Mới mười mấy ngày trước, tên thanh niên trước mặt còn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, vậy mà bây giờ đã mua được nhà, hơn nữa còn là hàng xóm của mình, ông ta thật sự rất sốc! 

 “Sư phụ ta cho”, Diệp Thành bịa bừa một lý do. 

 “Sư phụ ngươi giàu lắm nhỉ!”, lão già giảo hoạt líu lưỡi. 

 “Cũng tạm!” 

 “Con chim này của ngươi được lắm, bán cho ta đi!”, ông ta nhìn chằm chằm Tiểu Ưng đang đậu trên vai Diệp Thành với ánh mắt nóng rực, đương nhiên ông ta đã nhìn ra được sự phi thường của Tiểu Ưng, nó không đơn giản như bề ngoài. 

 “Ông nói nó à!”, Diệp Thành nhìn Tiểu Ưng: “Chuyện này ta không quyết định được, đây là chim của sư phụ ta, ông tìm sư phụ ta bàn bạc đi”. 

 “Lại là sư phụ ngươi, sư phụ ngươi ở đâu để ta đi tìm ông ta nói chuyện”, lão già giảo hoạt xắn tay áo, dáng vẻ như sắp đánh nhau, hơn nữa có vẻ còn định dốc hết tài sản để mua Tiểu Ưng về. 

 “Chắc bây giờ đang uống trà với Chu Tước đấy”. 

 “Chu… Chu Tước”, vừa nghe thấy cái tên này, ông ta lập tức sợ ngay, khuôn mặt già nua chợt cảm thấy hơi đau. 

 “Hay là ta quyết định thay sư phụ, bán nó cho ông nhé”, Diệp Thành xoa cằm. 

 “Không… Không cần”, ông ta vội vàng xua tay, cười hì hì, tay áo vừa xắn lên lại rất thức thời kéo xuống. 

 Ông ta không phải kẻ ngốc, có thể uống trà cùng Chu Tước ít nhất cũng phải cấp bậc cảnh giới Hoàng, dám mua chim của người đó trừ phi không muốn sống nữa. 

 Lão già giảo hoạt không biết có phải Diệp Thành đang lừa mình hay không, nhưng thà tin là có còn hơn không, nếu là thật thì sao? Nếu cái gì mà nếu, tám phần là thật rồi, nếu không cũng không hào phóng tặng Diệp Thành cả căn nhà thế này. 

 Ôi chao! 

 Khi hai người đang nói chuyện thì tấm bia đá khác ở bên cạnh lại rung lên, một bóng dáng xinh đẹp bước ra, giọng nói dễ nghe, phong thái quyến rũ. 

 Diệp Thành đã từng nhìn thấy người này, đó chẳng phải mỹ nữ tu sĩ có đuôi hồ ly hắn nhìn thấy lúc nãy sao? Khi đó cô ta còn nháy mắt với hắn kìa. 

 “Lại có hàng xóm mới”, nữ tử quyến rũ liếc qua lão già giảo hoạt rồi phớt lờ, đôi mắt xinh đẹp loé sáng, nhìn vào Diệp Thành. 

 “Tiểu hữu đã thành thân chưa?”, nữ tử đó bước tới, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve mặt Diệp Thành, nở nụ cười mê hồn, lão già kia thấy vậy mà ngứa ngáy. 

 “Chưa”, Diệp Thành mỉm cười, tâm lặng như nước, không hề bị thuật quyến rũ mê hoặc. 

 “Vậy vào nhà tỷ tỷ ngồi một lát được không?”, nữ tử quyến rũ nâng cằm Diệp Thành, bộ áo nghê thường đang khoác trên người cũng tuột xuống một nửa, lộ ra làn da trắng nõn toát ra khí tức kích thích nam nhân. 

 “Ta…”, Diệp Thành vừa nói một từ đã bị lão già giảo hoạt kéo sang một bên. 

 “Nữ đạo hữu, tại hạ là Phạm Thống, ta cũng chưa thành thân, vẫn còn độc thân”, ông ta vuốt mái tóc như tổ gà rồi chỉnh lại quần áo. 

 “Thùng cơm?”, khoé miệng Diệp Thành giật giật, quan sát ông ta từ trên xuống dưới một lượt với vẻ mặt đầy ẩn ý. Cái tên này đúng là cao sang, tao nhã, khiêm tốn mà có nội hàm! (*) 

 (*) Thùng cơm: Từ này đồng âm với tên lão già Phạm Thống, còn có nghĩa là đồ ăn hại, kẻ vô dụng. 

 “Hay là ta vào nhà cô chơi được không? Không thì cô đến nhà ta cũng được!”, Phạm Thống xoa xoa tay, nhìn nữ tử với vẻ mặt gian giảo loáng thoáng có thể thấy thân dưới có bộ phận đã nhô lên thành một túp lều nhỏ. 

 “Bà đây không có hứng với ngươi, biến đi”. 

 “Đạo hữu nói vậy là không đúng rồi, cô vẫn chưa hiểu ta, con người ta rất có nội hàm đấy”. 

 “Có phải ngươi muốn đánh nhau không?” 

 “Đừng làm bừa, cô đánh không lại ta đâu”. 

 “Ồn ào”, khi hai người đang cãi nhau thì ở một tấm bia đá khác lại rung lên, có người đi ra, hơn nữa không phải một người mà là tám người. 

 Thấy vậy, không chỉ Diệp Thành mà đến Phạm Thống và nữ tử quyến rũ kia cũng không khỏi giật giật khoé miệng. 

 Tám người ở trong một căn nhà diện tích mười trượng, không chật à? 

 Hơn nữa mặt tám người này đều đen như than, ai không biết còn tưởng bọn họ vừa bị đánh xong ấy chứ! 

 Diệp Thành ho khan một tiếng, vô thức sờ chóp mũi. 

 Kể ra thì hắn đã từng gặp tám người này, bọn họ chính là nhóm những người muốn cướp linh nhũ Tiên Liên của Xích Diệm Hùng Sư trong rừng rậm yêu thú lúc trước, chẳng trách mặt ai cũng đen thui như vậy. 

 Diệp Thành rất nghi ngờ rằng căn nhà này không phải chỉ có tám người ở, lẽ ra phải là chín người mới đúng, mà người thứ chín đó đã bị Xích Diệm Hùng Sư giết chết nên mới còn lại tám người bọn họ. 

 Điều khiến Diệp Thành thở phào là tám người này không nhận ra hắn. 

 Nhưng điều khiến hắn đau đầu là quanh hắn toàn hàng xóm gì thế này! Bên trái là lão già thô bỉ không đứng đắn, bên phải là nữ tử quyến rũ tu luyện thuật mê hoặc, phía sau là tám tu sĩ Chuẩn Hoàng có khuynh hướng bạo lực. 

 Sao hắn lại thấy không an toàn thế nhỉ? 

 Buổi tối phải khoá cửa cẩn thận mới được, Diệp Thành thầm nghĩ, hơn nữa còn phải đề cao cảnh giác. 

 Ồn ào! 

 Tám tu sĩ Chuẩn Hoàng lạnh lùng nhìn phía Diệp Thành, sắc mặt đều rất khó coi. 

 Tám người bị Xích Diệm Hùng Sư đánh cho tơi tả, ai nấy đều rất thảm hại, đang trốn trong nhà yên tĩnh dưỡng thương thì bị đám Diệp Thành quấy rầy, lại thêm bị lừa nên trong lòng cũng tức, bọn họ đang bực vì không có chỗ trút đây. 

 Mấy người nói chuyện đi! 

 Diệp Thành ho khan, lấy lệnh bài tài sản ra, phất tay một cái, cánh cổng đá rung lên rồi mở ra, hắn nhấc chân đi vào. 

 Sau khi hắn đi, tám tu sĩ Chuẩn Hoàng cũng lần lượt quay về, trước khi đi còn không quên lườm nữ tử quyến rũ và lão già giảo hoạt. 

 Không cần để ý bọn họ đâu! 

 Phạm Thống cười hì hì, xoa xoa tay nhìn nữ tử kia. 

 Cút! 

 Nữ tử quyến rũ mắng rồi quay người đi về. 

 Wow! Thật cuốn hút! 

 Phạm Thống mãn nguyện ngửi mùi hương còn vương lại trong không khí, vẻ mặt không thể giảo hoạt hơn được nữa. 

 Trong tấm bia đá, Diệp Thành bỏ hành lý xuống, quan sát căn nhà mình bỏ ra hơn một trăm nghìn nguyên thạch để mua. 

 Không gian của căn nhà đúng là chỉ có mười trượng, không hơn không kém, trồng vài loài hoa cỏ không quý giá mang tính tượng trưng, ngoài ra chỉ có một chiếc bàn đá và hai ghế đá. 

 Đúng là lỗ vốn! 

 So với hắn, Tiểu Ưng vui vẻ hơn nhiều, hoá thân thành chim sẻ nhỏ ở trong không gian mười trượng thì mới chứa đủ, cũng may nó hoá thành chim sẻ nhỏ chứ nếu biến trở lại hình dáng ban đầu thì nơi này không thể chứa được thân hình khổng lồ ấy. 

 Lại thành kẻ nghèo kiết xác rồi! 

 Nhìn túi đựng đồ trống rỗng, Diệp Thành rất bất lực. 

 Hắn bất giác nhìn về phía cửu thiên, cầu mong người chuyển kiếp sắp tìm được là một người có thân phận cao quý, có được ký ức kiếp trước sẽ bảo vệ hắn, như vậy tình cảnh của hắn sẽ đỡ hơn bây giờ.