Tiên Võ Đế Vương

Chương 1544: Tốt lắm! 



Sau khi nghỉ ngơi một chút, Diệp Thành bắt đầu bố trí Tụ Linh Trận. 

 Hắn không thông thạo trận pháp lắm, ít nhất là không thông thạo bằng Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân, nhưng trận pháp cấp thấp như Tụ Linh Trận thì hắn vẫn biết, linh lực ở U Đô cực kỳ dồi dào, là một nơi tốt để tu luyện. 

 Sau nửa canh giờ, Tụ Linh Trận xoay chuyển, tập hợp linh lực từ mọi hướng rồi hình thành một vòng xoáy cực lớn. 

 Tốt lắm! 

 Diệp Thành nhìn thấy vòng xoáy linh lực này thì rất mừng. 

 Linh lực của Chư Thiên Vạn Vực tinh khiết hơn Đại Sở nhiều, căn bản không cần luyện hoá, quan trọng nhất là bên trong chứa đựng một chút bản nguyên của đất trời, đây là thứ mà Đại Sở không có. 

 “Tiểu tử, có đó không?”, cánh cổng đá rung lên, là nữ tử thích dụ dỗ hàng xóm của Diệp Thành, giọng nói vẫn quyến rũ như vậy, nghe xong chỉ thấy toàn thân tê dại, nhất là tiếng gọi ‘tiểu tử’ kia khiến Diệp Thành cảm thấy rất lạ. 

 “Có thì đáp lại một tiếng đi mà!”, không thấy tiếng đáp lại, nữ tử đó chu miệng. 

 “Có việc gì?”, Diệp Thành nhẹ giọng hỏi. 

 “Tìm ngươi thì đương nhiên là có việc rồi”. 

 “Đang tu luyện, không có thời gian”, Diệp Thành vẫn cất giọng đều đều, từ đêm tới Chu Tước Tinh hắn đã nhìn thấy nữ tử này, cũng biết bản tướng của cô ta chỉ là một con hồ ly. 

 Có thể nhìn ra bản tướng của cô ta, đương nhiên Diệp Thành cũng nhìn ra được công pháp thần thông mà cô ta tu luyện, ngoài mặt thì là thuật mị hoặc, thực chất lại là bí thuật thái dương, nói thẳng ra là giao hợp cùng nam tu sĩ, trong lúc giao hợp thì hút khí dương cương của phái nam là thứ dẫn cho mình tu luyện. 

 Không phải Diệp Thành chưa từng thấy loại bí thuật này ở Đại Sở, người quanh năm hấp thu dương khí, khí huyết sẽ dần cạn kiệt, hậu quả khó mà tưởng tượng, nhẹ thì tu vi không thể thăng tiến, nặng thì tiêu cốt, tan thành mây khói. 

 Nữ từ này không mời mà đến, không cần nghĩ cũng biết chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, khả năng là đã nhìn ra khí huyết dồi dào của hắn. 

 Mặc dù Diệp Thành đã che giấu huyết mạch Thánh thể nhưng chắc chắn cô ta đã ngửi ra gì đó nếu không tại sao không tìm Phạm Thống, tu vi đạo hạnh của Phạm Thống cao hơn hắn rất nhiều. Đừng nói là do dung mạo, đùa trẻ con à?! 

 “Ngươi nhẫn tâm để người ta đứng ngoài sao?”, nữ tử ngoài cửa lại lên tiếng, đôi mắt đẹp như nước mang theo vẻ quyến rũ và tủi thân, nói xong còn vuốt ve đôi chân để lộ ra ngoài, làn da trắng nõn mềm mại, tư thế mê hoặc phô bày khiến người nào lòng không kiên định là sẽ không đỡ được. 

 Cánh cửa đá mở ra, Diệp Thành cất bước ra ngoài, nhưng không phải mở cửa cho cô ta mà là hắn định ra ngoài để tìm người đầu thai chuyển thế. 

 “Ta biết ngươi vẫn xót người ta mà”, thấy Diệp Thành đi ra, nữ tử thích dụ dỗ ghé sát tới, khẽ nâng cằm hắn lên, nở nụ cười mê hoặc, cô ta khẽ cắn đôi môi đỏ, nghê thường ngọc giản trượt xuống, từng tấc da thịt đều phát ánh lên ánh sáng mê người khiến nam nhân không thể cưỡng lại. 

 “Đại Chuẩn Hoàng mà lại quyến rũ hậu bối thì không hay đâu!”, Diệp Thành khẽ đẩy ngón tay cô ta ra. 

 “Sao, tỷ tỷ không đẹp à?” 

 “Đẹp, rất đẹp, nhưng ta thích nữ tử không có đuôi hơn”. 

 “Linh tinh, đuôi của ta quyến rũ thế cơ mà”, nữ tử đó nói xong còn cầm đuôi mình lên nhẹ nhàng vuốt ve, đúng là càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng thích. 

 “Ừm, rất quyến rũ”, Diệp Thành để lại câu này rồi quay đầu bỏ đi. 

 “Đừng đi mà! Ta…”, cô ta đuổi theo, còn chưa nói xong đã dừng lại, vì Tiểu Ưng trên vai Diệp Thành đã quay lại nhìn cô ta, đôi mắt chim ưng sắc bén loé lên thần quang khiến cô ta rùng mình. 

 “Xích Diễm Kim Ưng”, nữ tử đó đứng yên tại chỗ, hơi cau mày, dường như đã nhìn ra lai lịch của Tiểu Ưng. 

 “Ngươi có uy lực hơn ta đấy”, phía trước, Diệp Thành đi trên con đường nhỏ tĩnh lặng, nghiêng đầu nhìn Tiểu Ưng, huyết mạch của Tiểu Ưng cường đại, có thể so sánh với huyết mạch hồ ly của Vương tộc hồ ly sáu đuôi, không phải nữ tử quyến rũ kia có thể so sánh được, cùng là Chuẩn Hoàng nhưng cô ta còn kém xa Tiểu Ưng. 

 “Đại ca, không có chuyện gì thì huynh đừng gây chuyện với cô ta”, Tiểu Ưng truyền âm cho Diệp Thành. 

 “Ồ?”, Diệp Thành mỉm cười, hứng thú nói: “Nghe ý ngươi thì cô ta có chỗ dựa rất vững chắc à?” 

 “Hoàng tộc cửu vĩ”. 

 “Chu Tước Tinh có Hoàng tộc hồ ly?” 

 “Có, ta thấy rồi”, Tiểu Ưng nói rất chắc chắn: “Nhưng bây giờ chắc không còn ở Chu Tước Tinh nữa”. 

 “Ta hiểu rồi”, Diệp Thành nở nụ cười, thầm nghĩ có thể mua nhà ở U Đô, có ai là người dễ động đến. Huyết mạch của Vương tộc hồ ly lục vĩ không yếu hơn Tiểu Ưng, huống hồ là Hoàng tộc hồ ly cửu vĩ, đó là thế lực có thể sánh ngang với tứ đại thần thú và thánh thú kỳ lân mà. 

 Khi nói, Diệp Thành đã từ con đường nhỏ yên tĩnh bước ra con phố nhộn nhịp của U Đô. 

 “Ồ, tiểu hữu trông lạ quá, có mua bảo bối không? Ta bán rẻ cho”, hắn vừa bước vào phố, hai bên đường đã có tiếng gọi, họ đều là chủ quầy hàng, những thứ trên các quầy hàng cũng rất độc lạ. 

 Diệp Thành vô thức quay đầu nhìn lướt qua các quầy hàng, hai mắt hắn sáng rực. 

chapter content