Trong khi nói chuyện, thanh niên áo trắng đã bước tới, có thể nhận ra hắn ta đã đổ mồ hôi như tắm.
"Đi đâu?", ông lão áo đen canh giữ truyền tống trận hỏi với giọng không mặn không nhạt.
"Thưa tiền bối, đến thành cổ Ngũ Nhạc", thanh niên áo trắng vội vàng giơ túi đựng đồ trong tay lên.
Ông lão áo đan nhận lấy, khẽ cau mày nói: "Không đủ, còn thiếu tám trăm nguyên thạch".
"Vãn bối chỉ có nhiêu đó, mong tiền bối giúp đỡ, ngày khác chắc chắn sẽ trả đủ", thanh niên áo trắng lật đật chắp tay khom lưng vái chào, nói với giọng tràn ngập cầu xin.
"Có thể lấy thứ khác gán nợ!", ông lão áo đen trầm giọng nói: "Không thì, không bàn nữa".
"Nói thật với tiền bối, vãn bối bị cướp nên không còn có bảo vật nào khác", thanh niên áo trắng lại lau mồ hôi, lấy ra một cái lệnh bài từ trong lòng: "Cả người chỉ còn sót mỗi thứ này".
Diệp Thành đứng sau thấy tấm lệnh bài đó thì không khỏi híp mắt, cũng chẳng phải nó quý giá gì, mà là ba chữ to bên trên: Hằng Nhạc Tông.
"Một tấm lệnh bài nát cũng không đủ để bù tám trăm nguyên thạch", ông lão áo đen thuận tay ném túi đựng đồ của thanh niên áo trắng xuống đất nói: "Muốn mượn truyền tống trận thì gom đủ nguyên thạch lại đến".
"Tiền bối..."
"Có thể nhanh lên không vậy", thanh niên áo trắng còn chưa nói xong đã bị người đằng sau ngắt lời.
"Còn không đi ra", sắc mặt ông lão sa sầm, cũng có hơi mất kiên nhẫn.
Thanh niên áo trắng nhặt túi đựng đồ lên, mặt mày tái nhợt đầy chua xót rồi đi ra khỏi hàng.
Diệp Thành bước tới kéo hắn ta bước vào truyền tống trận, sau đó ném cho ông lão áo đen kia một túi đựng đồ bảo: "Tiền của hắn ta, ta sẽ trả thay, mở trận đi, thành cổ Ngũ Nhạc".
Ông lão áng chừng cân nặng của túi đựng đồ rồi ngước mắt liếc Diệp Thành khoác áo choàng đen, song cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp đưa tọa độ vào rồi khởi động pháp trận không gian.
Trận pháp khởi động, Diệp Thành và thanh niên áo trắng vẫn chưa hiểu ra sao lập tức biến mất. Sau khi tiến vào con đường truyền tống, hắn ta mới hoàn hồn, vội vàng khom lưng vái: "Cảm ơn tiền bối".
Diệp Thành không đáp, lại vung tay lên hút lấy lệnh bài của hắn ta.
Hắn nhìn lệnh bài, mặt mày sững sờ, không ngờ còn có thể thấy ba chữ Hằng Nhạc Tông ở Huyền Hoang Đại Lục. Song, hắn cũng không ngờ ở nơi này lại có tông môn tên Hằng Nhạc Tông.
"Tiền... tiền bối?", thấy Diệp Thành nhìn ngây người, sắc mặt còn hơi kỳ lạ, thanh niên áo trắng thử gọi một tiếng, không hiểu tại sao Diệp Thành lại như vậy.
Diệp Thành bị ngắt dòng suy nghĩ bèn trả lệnh bài lại hỏi: "Tông môn của ngươi ở đâu?"
"Ở ven thành cổ Ngũ Nhạc", thanh niên áo trắng kính cẩn đáp: "Lần này, vãn bối đi theo trưởng lão trong môn phái ra ngoài rèn luyện, nhưng không ngờ lại gặp phải cướp, trưởng lão vì bảo vệ ta nên đã chết".
Diệp Thành lại im lặng, cũng coi như hiểu được tại sao ban nãy thanh niên áo trắng lại lo lắng như vậy.
thành cổ Ngũ Nhạc cách nơi này ít nhất bốn triệu dặm, với cảnh giới Thiên Cảnh của hắn ta thì không biết năm nào tháng nào mới bay về được. Với một Thiên Cảnh, tám trăm nguyên thạch cũng không phải một con số nhỏ.
Thanh niên áo trắng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh, sợ chọc giận Diệp Thành.
Nửa tiếng sau, hai người bước ra khỏi truyền tống trận, xuất hiện trong thành cổ Ngũ Nhạc.
Có lẽ là vùng xa xôi nên tòa thành này cũng nhỏ đi nhiều, liếc nhìn ra xa, tu sĩ Hoàng Cảnh cũng không mấy người. Điều khiến Diệp Thành tiếc nuối là cũng không có gặp người chuyển thế của Đại Sở.
"Đến Hằng Nhạc Tông của ngươi đi", Diệp Thành thần bí pháp, dẫn theo thanh niên áo trắng lên đường.
"Tiền bối, đi về phía Đông Nam", thanh niên áo trắng không dám dây dưa, lập tức chỉ đường.
Diệp Thành lập tức biến mất, một bước mấy chục ngàn mét, thanh niên áo trắng hoảng sợ mắt đăm đăm. Thân pháp ấy dù là lão tổ Hằng Nhạc Tông của hắn ta cũng không sánh bằng, thần thông của Diệp Thành khiến hắn ta hoảng sợ.
Điều khác biệt là hồi đó hắn ôm một niềm khao khát với tương lai, mà giờ lại chìm trong ký ức, tự mình lừa mình tìm về chút an ủi nhỏ bé.
Lần này coi như luân hồi, khiến tâm trạng hắn lại lặng lẽ thăng hoa. Bỗng dưng, có một luồng uy áp khủng bố tản ra xung quanh, ép cho thanh niên áo trắng đi theo đằng sau hắn quỳ rạp xuống đất.
Uy áp Thánh Nhân kia vì tâm trạng hắn mà thăng hoa, tu vi Thánh Nhân chạm đến chướng ngại cũng bị một sức mạnh trong chốn u minh đánh sâu vào, giống như sắp thành Thánh.
Trong lòng Diệp Thành khẽ quát, lại lần nữa khép lại cơ hội đột phá. Hắn vẫn chưa thể thành Thánh được.