Tiên Võ Đế Vương

Chương 2127:  Thoáng chốc



Phong ấn cơ duyên xong, hắn đạp bước đi lên Hằng Nhạc Tông, không kịp chờ đợi ngắm nhìn xung quanh. 

 Hằng Nhạc Tông của nơi này giống với Hằng Nhạc Tông của Đại Sở tới năm phần, đều có mây mù lượn lờ, mờ mịt mông lung, đỉnh núi tươi đẹp, tiên hạc lượn bay, giống như tiên cảnh trần gian. 

 Nhìn thoáng chốc, cuối cùng hắn cũng chậm rãi thu hồi những suy nghĩ viển vông này, không lừa mình dối người nữa, dù sao đây cũng không phải Hằng Nhạc Tông của Đại Sở, không có Ngọc Nữ Phong, cũng không có Sở Huyên và Sở Linh. 

 Thanh niên áo bào trắng đi theo đằng sau, sắc mặt trắng bệch thở hồng hộc, không dám nhìn thẳng vào bóng lưng của Diệp Thành, một sợi uy áp Thánh Nhân trước đó suýt nữa khiến hắn ta bỏ mình. 

 “Hở? Lý Nguyên, ngươi trở về rồi”. Đệ tử Hằng Nhạc đi ngang qua nhìn thấy thanh niên áo bào trắng thì thi nhau xúm lại, tu vi mọi người không cao lắm, đều là Thiên Cảnh, nhưng ai nấy đều hào hoa phong nhã. 

 “Trở về rồi”. Thanh niên áo bào trắng tên là Lý Nguyên gượng cười một tiếng, trong nụ cười mang theo thê lương. 

 “Vị này là?”. Ánh mắt các đệ tử dời về phía Diệp Thành bên cạnh, thấy Diệp Thành mặc áo bào đen đeo mặt nạ Quỷ Minh thì đều hơi kinh ngạc, ăn mặc như vậy đi trong bóng tối trông rất quỷ dị. 

 Diệp Thành cười nhạt một tiếng rồi cất bước rời đi, bóng hình hệt như quỷ mị, không ngừng ẩn hiện trong núi. 

 Nơi này có người chuyển thế, hơn nữa còn không ít, hơn mấy chục người, cũng coi như một số lượng lớn. 

 Thoáng chốc, hắn đã mang mấy chục người chuyển thế với vẻ mặt mơ hồ lên một đỉnh núi. 

 Đập vào mắt hắn là hai ông lão áo bào trắng đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, đó là người chuyển thế, nói một cách chính xác là hai lão tổ của Hằng Nhạc Tông Đại Sở: Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân. 

 Có lẽ tất cả những điều này đã được định sẵn từ trong cõi sâu xa, kiếp trước là người của Hằng Nhạc Tông Đại Sở, kiếp này là người của Hằng Nhạc Tông Huyền Hoang Đại Lục, đáng tiếc hai Hằng Nhạc Tông này cũng không phải là cùng một Hằng Nhạc Tông. 

 Cảm nhận được có người sau lưng, Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân đã chuyển thế quay đầu nhìn, trông thấy Diệp Thành mặc áo bào đen và mấy chục người Hằng Nhạc Tông sau lưng Diệp Thành thì nhíu mày lại. 

 “Ngươi là người phương nào?”. Hai người lập tức đứng dậy, mắt khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm Diệp Thành. 

 “Đúng vậy! Ngươi từ đâu chui ra”. Mấy chục người chuyển thế cũng nhìn chằm chằm Diệp Thành, có mấy người còn sầm mặt lại, đang ngủ ngon lành thì chả hiểu ra sao bị kéo tới đây. 

 “Có vẻ như khó mà giải thích rõ được”. Diệp Thành mỉm cười, sau đó phất tay áo lấy kết giới ra, bao phủ toàn bộ đỉnh núi này, sau đó là mấy chục tia tiên quang ký ức lần lượt chui vào ấn đường người chuyển thế. 

 Cơ thể mấy chục người khẽ chấn động, đều ôm lấy đầu, đau đớn thét gào, tâm thần hỗn loạn. 

 Diệp Thành sử dụng Thánh Thể Bản Nguyên, Tiên Hỏa Thiên Lôi và rất nhiều đan dược, khi cởi bỏ phong ấn ký ức cho người chuyển thể, đồng thời cũng tẩy luyện huyết mạch, tôi luyện thân thể cho bọn họ, tu vi của bọn họ cũng thấp quá rồi. 

 Xong việc, hắn mới xách bầu rượu, ngồi trên đỉnh núi, quan sát Hằng Nhạc Tông này. 

 Đây là một môn phái nhỏ, thậm chí còn chẳng được coi là thế lực hạng chín, tu vi cao nhất mới là Chuẩn Thánh Cấp, hơn nữa chỉ có một người, bên dưới là Hoàng Cảnh đỉnh phong, cũng không có bao nhiêu. 

 Quan sát một lát, hắn khẽ ồ lên một tiếng, liếc nhìn ra ngoài núi, tựa như có thể xuyên qua dãy núi nhìn xuống chân núi, nơi đó có một thanh niên đang lẳng lặng đứng yên, lộ vẻ nhớ mong ngẩng đầu nhìn Linh Sơn này. 

 Chợt nhìn, người kia hơi quen mắt, lại nhìn kỹ hơn một chút, đó không phải là Liễu Dật sao? Cũng là lúc đang tìm người chuyển thế thì nghe nói tới nơi này, sau đó lập tức chạy tới xem một chút? 

 “Liễu Dật sư huynh, đến cũng đến rồi, lên đây ngồi một lát”. Diệp Thành không nhịn được cười nói. 

 “Diệp Thành sư đệ”. Ngoài núi, Liễu Dật sững sờ, nhấc chân bước vào Linh Sơn, tìm được đỉnh núi kia một cách chuẩn xác, nhưng sau khi nhìn thấy những người chuyển thế Hằng Nhạc Chân Nhân kia thì lại sững sờ. 

 “Như huynh nhìn thấy, đều là người chuyển thế”. Diệp Thành phất tay, đưa một bầu rượu tới: “Đệ cũng vừa đến không lâu, hẳn là sư huynh cũng nghe nói tới Hằng Nhạc Tông nên mới chạy tới”. 

 “Không đối gạt đệ, đúng là như vậy”. Liễu Dật cười nói: “Lần này, quả thật đã đến đúng rồi”. 

 “Kể từ lần chia tay trước, đến giờ cũng khá lâu, tìm được bao nhiêu rồi?”, Diệp Thành chờ mong nhìn Liễu Dật. 

 “Tất nhiên tìm thấy không ít người chuyển thế”. Liễu Dật mỉm cười ôn hòa, sau đó lại lắc đầu: “Nhưng chưa tìm được người thân quen với chúng ta, cũng chưa tìm được sư tỷ Nam Cung Nguyệt của đệ”. 


 “Đệ tử tham kiến hai vị lão tổ”. Diệp Thành và Liễu Dật lập tức đứng dậy, chắp tay hành đại lễ. 

 “Đúng là các con!”. Thân thể già nua của Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân run rẩy dữ dội, bàn tay phủ chín vết chai cũng không nhịn được run rẩy, khuôn mặt tang thương, nước mắt tuôn rơi, đều kích động không thôi. 

 “Đây…”. Những người chuyển thế khác cũng cởi bỏ được phong ấn, vẻ mặt mờ mịt nhìn người bên cạnh, cuối cùng ánh mắt đều rơi lên người Diệp Thành và Liễu Dật: “Chuyển thế trùng sinh?” 

 Hình ảnh sau đó đong đầy tình cảm, tiếng nghẹn ngào, khóc lóc đau khổ vang vọng, tiếp theo chính là mùi rượu ngập tràn kèm theo tiếng cười sang sảng truyền khắp Hằng Nhạc Tông.