Tiên Võ Đế Vương

Chương 2130: Ta chờ ngày này từ lâu lắm rồi



“Rốt cuộc người là ai?”, lão tổ Huyết Nguyệt khàn giọng gào lên như một kẻ điên. 

 “Hằng Nhạc Tông, ta che chở”, Diệp Thành nhàn nhã nói, lơ lửng giữa không gian, uy nghiêm lạnh lùng: “Còn những oán thù khác, ta cũng lười nói, chỉ một thôi là đủ”. 

 “Hay, hay đấy”, lão tổ Huyết Nguyệt gầm lên một tiếng, nghịch thiên đánh tới, một chưởng chém đứt bầu trời. 

 Diệp Thành giơ Xích Tiêu lên, chém một nhát kiếm vào Ngân Hà, lão tổ Huyết Nguyệt bị một nhát kiếm đánh trúng, ngay cả Nguyên Thần cũng bị cấm trên không trung. 

 “Cho dù giết được ta thì thế nào, dù sao họ cũng không về được nữa!”. Hình như biết mình rơi vào tình trạng không thể chạy thoát, lão tổ Huyết Nguyệt bật cười, tiếng cười cực kỳ đáng sợ. 

 “Ta thích sự khí khái của ngươi”, Diệp Thành vung tay lên hất ông ta ra khỏi biển Huyết Nguyệt khô cạn, rơi vào trong đám người đứng vây xem, sau đó một giọng nói thanh thúy vang vọng: “Người nhà ai chết thảm trong tay lão thì cứ có thù tất báo”. 

 “Ta chờ ngày này từ lâu lắm rồi”, ngay sau đó một lão giả xông lên, cũng không cầm theo đao kiếm mà tấn công ngay tại đó. Một cánh tay của cơ thể Nguyên Thần lão tổ Huyết Nguyệt cũng bị kéo xuống, biến thành sức mạnh Nguyên Thần rồi biến mất giữa đất trời. 

 “Tên khốn kiếp, trả lại mạng con gái ta lại đây”, một người đàn ngươi cao lớn cũng lao đến, hai mắt đỏ hoe, tay cầm một thanh đao ma đầu, điên cuồng chém xuống như chặt heo. 

 “Giết!”, người vây đến đánh ngày càng nhiều, đều là những người có thù hận lớn với lão tổ Huyết Nguyệt Tông. 

 Lão tổ Huyết Nguyệt gào lên thảm thiết nhưng không ai nghe thấy lời của ông ta, vì tiếng gào của ông ta đã bị những người bị ông ta giết che lấp, chẳng ai còn kiêng dè ngươi có phải là Thánh Nhân hay không nữa. 

 Lão tổ Huyết Nguyệt thật là bi thảm, đường đường là Nguyên Thần cấp Thánh Nhân mà lại bị một đám người điên xé nát thành từng mảnh trong tiếng kêu gào tức giận, còn bi thảm hơn cả bị lăng trì. 

 Chắc hẳn ông ta chết trong sự uất hận, thế mà lại bị Thiên Cảnh và Hoàng Cảnh bình thường hại cho thê thảm. 

 Ở bên này, Diệp Thành còn đứng trên mặt biển Huyết Nguyệt khô cạn, mở ra túi chứa đồ ra, đi khắp nơi thu nhặt đồ, những thứ đó đều là bảo vật của Huyết Nguyệt Tông, hắn muốn đem về cho người của Hằng Nhạc Tông. 

 Đến khi hắn đi ra, trong bóng tối trên bờ biển toàn là người, đa số đều là nước mắt lưng tròng, cung kính hành lễ với hắn, nếu không có hắn, có tám đời của họ cũng trả không được thù cho người thân. 

 “Hằng Nhạc Tông, ta che chở!”, Diệp Thành khẽ cười, còn không quên giơ tay lên, chọn ra vài người trong đám người đó, đều là những người chuyển kiếp, cũng xem như là bất ngờ lần này. 

 Nhưng những người đó coi câu nói của hắn như thánh chỉ, ý tứ của hắn rất rõ ràng: thành thật một chút, đừng có chọc vào Hằng Nhạc Tông, nếu không các ngươi sẽ là Huyết Nguyệt Tông tiếp theo. 

 Không cần hắn nói, mấy người này cũng không dám có ý định gì với Hằng Nhạc Tông, không chỉ không đi chọc vào Hằng Nhạc Tông mà ngược lại sẽ cố gắng tạo quan hệ tốt với bên này, có một vị đại thần bảo vệ như thế, ai dám động vào chứ. 

 “Được rồi, cứ thế đi”, Diệp Thành phất tay, nói rồi hắn định rời đi nhưng mới đi được hai bước lại quay ngược lại, ánh mắt dán chặt vào một người trung niên hiền lành chất phác trong đám người, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm trên cổ người đó. 

 “Đạo hữu, có bán mặt dây chuyền này không?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn người trung niên đó. 


 Đến khi ông ta mở túi chứa đồ ra nhìn xem thì suýt nữa tè trong quần, nguyên thạch chất thành núi làm cho mắt ông ta lấp lánh sao vàng, một Thiên Cảnh như ông ta chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy. 

 Sau khi hoàn hồn lại, ông ta vội vàng cất túi chứa đồ vào ngực, sợ người khác nhìn thấy. 

 Mà người ở đó quả thật cũng đang nhìn ông ta, đồ vật có thể được một sát thần thích chắc chắn là bảo bối. 

 Họ cũng rất tò mò Diệp Thành cho người trung niên này bao nhiêu tiền, nếu cho nhiều thì không chừng có thể chia được một chút, nếu không thể chia được thì cũng lấy một chút, không thể xin nữa thì chỉ có thể cướp thôi.