Tiên Võ Đế Vương

Chương 2131: Huyết Nguyệt Tông không còn?



Bầu trời mù mịt, Diệp Thành như được bao phủ tiên quang, tốc độ cực nhanh, trong tay cầm theo mặt dây chuyền trăng lưỡi liềm. 

 Đế giác bị vỡ tự bay đến, ghép lại với mặt dây chuyền trăng lưỡi liềm trong tay Diệp Thành, trông như có đế uy ẩn hiện, nhưng lại rất ôn hòa, không có chút uy sát nào. 

 Chuyện khiến hắn nuối tiếc chính là tuy đã ghép được mặt dây chuyền trăng lưỡi liềm, nhưng đế giác này vẫn chưa hoàn thiện, vẫn còn thiếu một mảng, nhưng lại chẳng biết ở đâu, cũng không biết đang trong tay tên tiện nhân nào. 

 Đến khi quay về Hằng Nhạc Tông, Chân Dương Đạo Nhân đích thân ra nghênh đón, phía sau còn có một nhóm các trưởng lão. 

“Từ nay sẽ không còn Huyết Nguyệt Tông nữa”. Diệp Thành khẽ cười, lấy bảo vật có được từ Huyết Nguyệt Tông ra, hắn rất hào phóng, trực tiếp rải từ trên trời xuống, ai nhìn thấy cũng đều có phần. 

 “Huyết Nguyệt Tông không còn?”. Chân Dương Đạo Nhân sững sờ, trước sau chưa đến ba canh giờ mà đã tiêu diệt tông môn người ta rồi, cũng không cần nhanh đến vậy chứ! Người trước mặt này, phải mạnh đến đâu vậy. 

 Diệp Thành khẽ cười, đi đến ngọn núi chỗ Hằng Nhạc Chân Nhân và Liễu Dật đang đứng, thả ba năm người chuyển thế kia ra, trong đó còn có một người kiếp trước chính là đệ tử Huyền Nhạc Tông đời Huyền Tự. 

 “Diệp Thành sư đệ trước sau như một vẫn mạnh mẽ vang dội”. Liễu Dật đưa một vò rượu qua. 

 “Tâm lạnh rồi, giết người sẽ không còn thương xót”. Diệp Thành cười nhạt: “Thế đạo vẩn đục, pháp tắc tàn khốc, cũng không chứa nổi lòng thương hại, trên tay ta dính đầy máu là máu”. 

 “Hầy”. Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân đều thở dài, thế gian này có bao nhiêu người như Diệp Thành, bọn họ vốn nên có tinh thần phấn chấn, nhưng ai ai cũng đều biến thành sát thần máu lạnh. 

 “Sư tổ, ta phải lên đường rồi”. Diệp Thành lấy ra một cái túi đựng đồ, trong đó có rất nhiều đan dược cần thiết khi tu luyện, còn có cả ngọc giản phong ấn ký ức tiên quang. 

 “Cùng đi đi!”. Hằng Nhạc Chân Nhân cười nói ngay: “Ta đợi lão già đó kia từ khi còn trẻ rồi”. 

 “Tiến đến Chuẩn Thánh rồi tính tiếp”. Diệp Thành khẽ cười, vẫn là câu kia, Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân, cảnh giới tu vi quá thấp, mỗi lần ra ngoài đều có nguy cơ mất mạng. 

 Biết ý của Diệp Thành, mấy người Hằng Nhạc Chân Nhân cười ngượng, ngay cả người hung tàn như Diệp Thành cũng không dám đảm bảo sẽ bình yên vô sự, huống hồ là đám Thiên Cảnh và Hoàng Cảnh như bọn họ. 

 “Năm nào đó lại gặp”. Diệp Thành đến nhanh, đi cũng nhanh, trong tầm mắt của mọi người, đã lên đường cùng Liễu Dật, Hằng Nhạc Tông ở nơi này đối với bọn họ mà nói thì tương đương một trạm nghỉ thôi. 

 “Đúng là quý nhân của Hàng Nhạc ta”. Ánh mắt Chân Dương Đạo Nhân đầy vẻ kính nể, các trưởng lão khác cũng đều như vậy. 

 “Hắn là do ta đưa đến”. Thanh niên mặc áo bào trắng Lý Nguyên là người dẫn đường đưa Diệp Thành đến lại càng kích động không thôi, bởi vì quý nhân này, chính là do hắn ta dẫn đến. 

 “Mau mau, đi tu luyện đi”. Trưởng lão vội vàng thúc giục, vì Diệp Thành đem đến rất nhiều tài nguyên tu luyện, đủ để bọn họ dùng được rất lâu, cũng không thể lãng phí đồ người khác tặng. 

 Các đệ tử cũng nghe theo, mỗi người tự ôm lấy bảo vật quay về đỉnh núi, nhìn tài nguyên tu luyện phong phú như vậy, dù là lúc tông môn thịnh vượng nhất, những bọn họ cũng chưa từng thấy tài nguyên khổng lồ đến vậy. 

 Mấy người trong Hằng Nhạc Tông cũng tự mình quay về động phủ, chỉ chờ mong mau chóng thăng tiến đến cấp Chuẩn Thánh, chỉ có lên được cấp bậc đó, mới có tư cách cùng Diệp Thành lên đường tìm người thân. 

 Toàn bộ Hằng Nhạc Tông bế quan, vốn tưởng sẽ yên tĩnh rất nhiều ngày, nhưng không ngừng có người đến nơi thăm hỏi, không thiếu gì Chuẩn Thánh và Thánh Nhân đều chạy đến kết giao, đây rồi sẽ trở thành một gốc cây lớn. 

 Chân Dương Đạo Nhân sẽ không từ chối, cũng xem như hưởng chút hào quang từ Diệp Thành, lúc xưa bọn họ nào được vinh quang như thế nào, nếu cơ duyên đã đến, thì cứ hòa bình sống chung với mọi người bốn phương cũng không tệ. 

 Trên bầu trời mờ mịt, Diệp Thành và Liễu Dật cũng tách ra mỗi người một ngả, ước hẹn trăm năm sau sẽ gặp lại ở Côn Luân Hư. 

 Năm tháng lại đằng đẵng trôi qua, hắn giống như một người truyền đạo, mà cũng giống như một du khách, phong trần một đường, ăn gió nằm sương, đi qua núi cao trùng điệp, vượt qua hang sâu tăm tối, tiến bước trong mưa bão, dừng chân trong đêm tối, đi đến rất nhiều ngóc ngách đại địa Đông Hoang. 

 Thời gian thấm thoát thoi đưa, đến khi hắn ra khỏi đại địa Đông Hoang thì thế gian đã trôi qua ba năm. 

 Ba năm nay, hắn đã tìm được rất nhiều người chuyển thế, sinh mệnh ai cũng như ngọn lửa, chạy khắp bốn phương, đâm chồi nảy mầm, cứ một đời tiếp một đời truyền thừa, mãi đến khi ngọn lửa tan biến vào Huyền Hoang. 

 Ba năm nay, tóc hắn cũng đã bạc trắng, trông lại càng già hơn, chủ yếu là thăng trầm bãi bể nương dâu, tuy có bí pháp biến đổi chu kỳ, nhưng cũng khó che giấu được, là do hắn đã trải qua quá nhiều. 

chapter content