Tiên Võ Đế Vương

Chương 2164: Muốn chiến thì đến đây



Song, trận quyết đấu này không hề công bằng, thần tử Tiên tộc trên người không bị thương, mà Diệp Thành lại không ở trạng thái tốt nhất, người thì mạnh lên người thì yếu đi, cho dù chiến ý của Diệp Thành mạnh, cũng liền bị áp chế ngay từ khi khai khiến. 

 Máu màu vàng chói mắt, nhuộm cả trời sao, đám người thần tử Phượng Hoàng nhìn thấy đều lộ ra nụ cười hung ác. 

 Bọn họ đích thực chưa từng tham dự, chỉ đứng xem cuộc chiến, chỉ chờ lấy chiến lợi phẩm, theo bọn họ thấy, Diệp Thành ở trạng thái đỉnh phong cũng chưa chắc đấu lại thần tử Tiên tộc, càng không nói đến trạng thái bị thương nặng. 

 Sự chấn động của đại chiến không nhỏ, làm cho tu sĩ tứ phương đều ghé mắt, Đông Thần Tây Tôn Nam Đế Bắc Thượng đến rồi, những thần tử thần nữ lớn còn lại của chín tộc viễn cổ cũng đến không phân trước sau. 

 Ngay cả mấy ông lão Chuẩn Đế trong di tích cũng chạy đến từ tứ phía, những người săn bảo vật khác cũng không tìm bảo vật nữa, chạy tới xem kịch hay, liên tục không ngừng có người gia nhập, đứng đầy xung quanh. 

 “Ba năm rồi, tất cả đều cho rằng thánh thể đã chết, lại không ngờ vẫn còn sống”. Không ít người thổn thức cảm thán: “Chiêu giấu trời qua biển này của Thánh Thể đã lừa người đời suốt cả ba năm!” 

 “Điều lão phu tò mò là, hắn làm thế nào mà còn sống sót được”. Mấy ông lão đều vuốt râu. 

 “Đều đã qua rồi, còn để ý tới nó làm gì”. Điều đại đa số càng quan tâm hơn là đại chiến hư thiên, mọi người đều nhìn với ánh mắt sáng rực: “Lần đầu tiên nhìn thấy thần uy khi đại chiến của thần tử Tiên tộc, quả là không đơn giản, ngay cả Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp bậc vô địch, mà cũng bị đánh thê thảm như vậy”. 

 “Ngươi biết cái gì”. Có người bĩu môi: “Nếu đỉnh phong đối đầu đỉnh phong, thì không biết thắng bại”. 

 “Là hắn”. Một phía hư thiên, Bắc Thánh nheo mắt, nhìn thẳng vào Diệp Thành, dường như đã nhận ra hơi thở của Diệp Thành, chính là Diệp Thành đã trộm bảo vật của cô ta, còn cởi hết quần áo của cô, khiến cô ta đuổi giết khắp di tích, vậy mà không biết người nọ chính là Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành. 

 “Tên tiểu tử, che dấu cũng thật kỹ!” Đôi mắt Bắc Thánh bùng nổ tia lửa, hai má ửng đỏ, nếu không phải Diệp Thành đang đại chiến, cô ta có lẽ đã xông lên bóp chết hắn rồi. 

 “Xem ra, ta thật sự là đã đánh nhầm người rồi”. Bắc Thánh thầm nghĩ trong lòng, ho khan nhìn liếc sang Nam Đế ở cách đó không xa, mấy ngày nay cô ta chỉ đánh với hắn ta, hơn nữa xuống tay không nhẹ không nặng, khuôn mặt của hắn ta vẫn còn sưng, có lẽ đến bây giờ vẫn không biết vì sao cô lại đánh hắn ta. 

 “Đi ra ngoài mời ngươi uống rượu”. Bắc Thánh day day ấn đường, có chút xấu hổ, không biết nếu Nam Đế biết được, có tức đến hộc máu không, mơ mơ hồ hồ bị đánh thành đầu heo. 

 “Như này không công bằng”. Một phương khác, Tiểu Cửu Tiên trực tiếp mắng, người cô mắng chính là thần tử Tiên tộc: “Ngươi còn là thần tử? Còn không biết xấu hổ, giậu đổ bìm leo thì có bản lĩnh gì”. 

 “Thế gian nào có công bằng thật sự”. Cơ Tuyết Băng ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Vả lại xem trước đã”. 

 Cô vừa nói xong, Diệp Thành bị rơi xuống từ hư thiên, rơi xuống đất đầy một vũng máu, tạo ra hố sâu. 

 Hắn đã cố hết sức rồi, nhưng thần tử Tiên tộc quá mạnh, muốn đấu với hắn ta, cần phải ở trạng thái đỉnh phong, hiện giờ hắn đang bị thương nặng, có thể kiên trì ba trăm hiệp không thua, hắn đã đủ kiêu ngạo rồi. 

 “Giao ra đây, tha chết cho ngươi”. Thần tử Tiên tộc quân lâm Cửu Thiên, ngữ khí mang theo sự uy nghiêm bễ nghễ thiên hạ, lời này của hắn ta không phải đang thương lượng, mà là mệnh lệnh. 

 “Nếu muốn, tự mình đến lấy”. Diệp Thành hừ lạnh, cưỡng ép ngưng tụ khí huyết, còn muốn chiến đấu lần nữa. 

 “Không biết tự lượng sức”. Thần tử Tiên tộc cười âm hiểm, lòng bàn tay có bí pháp lưu chuyển, uy lực mạnh mẽ. 

 “Muốn chiến thì đến đây”. Diệp Thành rống lên, vừa mới chuẩn bị huyết tế căn nguyên, một luồng tiên quang đã bay tới từ bên xiên, nhìn kỹ, chính là một viên đan dược, hơn nữa là... đan chín vân. 

 “Chín… đan chín vân?”. Hiện trường xôn xao, ngay cả đôi mắt của mấy ông lão cũng nóng hừng hực. 

 “Ai cho đan chín vân”. Âm thanh kinh ngạc vang lên từ bốn phía: “Sự quyết đoán này cũng quá táo bạo rồi!” 

 “Ta thấy là thật, có lẽ là Đông Thần Dao Trì cho”. Có người nhẹ giọng nói, khiến ánh mắt mọi người ở đây đều đổ dồn về phía Cơ Tuyết Băng, người tặng đan chín vân cho Diệp Thành trị thương, chính là cô. 

chapter content