“Người quen cũ rất gần gũi”. Diệp Thành đặt chén trà ngọc xuống, vừa dứt lời, mặt nạ cũng biến mất.
Nhìn thấy vẻ mặt thực sự của Diệp Thành, công chúa Khổng Tước khẽ run người, lúc này, có một cảm giác rung động từ sâu trong linh hồn, gương mặt đó khiến cô ta quen thuộc, quen thuộc đến mức tâm trí cũng hoảng hốt.
Chưa kịp đợi cô ta lên tiếng, một luồng tiên quang đã bay đến trước mặt, lập tức xuyên vào giữa trán cô ta.
Cảnh tưởng tiếp đó, chính là quá trình mà tất cả những người chuyển thế phải trải qua, mạnh như công chúa Khổng Tước cũng không ngăn nổi cơn đau do ký ức kiếp trước mang đến, chén ngọc rơi xuống, đau đớn mà than nhẹ.
Diệp Thành đứng dậy, nâng chén ngọc, đứng trước một nhành hoa, lẳng lặng thưởng thức đóa hoa kiều diễm, vẻ tuyệt sắc của nó giống như phồn hoa thế giới này vậy, ngắn ngủi và vội vã.
Hoa nở hoa tàn, sắc đẹp ngắn ngủi, con người chẳng phải cũng vậy sao, đều trải qua huy hoàng, nhưng cuối cùng không thẳng nổi lưỡi dao năm tháng, lúc kết thúc lại tối tăm không chút ánh sáng.
Gió thổi đến, lại lướt qua góc áo trắng của hắn, từng sợi tóc lướt qua gương mặt đầy tang thương của hắn, hắn mới hơn hai trăm tuổi, nhưng bất giác hắn cảm thấy bản thân già rồi, đi quá lâu, gặp nhiều người, nhuệ khí thời niên thiếu đã sớm chôn vùi theo năm tháng.
Trong lúc đóa hoa tung bay, công chúa Khổng Tước mở ra ký ức, chầm chậm đứng dậy, ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Diệp Thành, đôi mắt trong như nước đẫm nước mắt, tầm nhìn mơ hồ.
Cô ta đã nhớ ra tên của mình, cô ta tên Thiên Thương Nguyệt, tiên tử của Quảng Hàn Cung, con gái Nguyệt Đế, chuyện cũ kia bị che giấu, được khắc sâu từng chút một trong linh hồn.
Diệp Thành quay người, cười ấm áp với cô ta, giống như một cơn gió nhẹ quen thuộc, rất dịu dàng.
Thiên Thương Nguyệt vừa khóc vừa cười, chậm rãi, bình tĩnh đi đến trước mặt Diệp Thành, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt kia, trông đến say mê, cũng nhìn ngắm đến độ lệ rơi đầy mặt.
Diệp Thành không tránh, để mặc cô ta vuốt ve, biết cô ta không phải đang chạm Diệp Thành, mà là đang chạm vào Thần Huyền Phong.
Tuy đã bước qua kiếp trước kiếp này, đã qua hai trăm năm, nhưng vẫn nhớ rõ người cô ta không nên yêu kia, đó là sát thủ Thánh chủ Thần Triều, sát thần suýt nữa đã giết chết mẫu hậu của hắn.
Thần Huyền Phong là cái tên đã từ rất lâu, có gương mặt giống hệt Diệp Thành, kiếp trước chết trong lòng cô ta, đến bây giờ cô ta chưa kịp nói ra tình cảm kia.
Diệp Thành vẫn không nói gì, để cô ta có thời gian phản ứng, cũng cho cô ta thời gian đắm chìm trong chuyện cũ từ kiếp trước, đoạn tình duyên đau thương, mê ly này, hắn không dám phá vỡ.
“Hắn… Chuyển thế rồi”. Mọi âm thanh đều lắng động, cuối cùng công chúa Khổng Tước lên tiếng đánh vỡ, sau đó nước mắt tuôn rơi, mà hắn ở trong miệng cô ta chính là nói đến sát thần Thần Huyền Phong.
“Vẫn tìm thì sẽ tìm được”. Diệp Thành khẽ cười, cũng không dám cho cô ta đáp án chắc chắn, hắn cũng không biết Thần Huyền Phong có tư cách luân hồi chuyển thế không, hắn cần phải đi tìm đáp án.
“Đa tạ”. Thiên Thương Nguyệt lệ rơi như mưa, gương mặt đầy nước mắt rơi qua gò má.
“Mẫu hậu của cô, cũng đang ở thế gian này!”. Diệp Thành ngồi xuống, nói ra bí mật xa xưa.
“Mẫu… Mẫu hậu vẫn còn sống?”, Thiên Thương Nguyệt ngước mắt, như thể bản thân đang nghe nhầm.
“Đương nhiên là còn sống, Cửu hoàng Đại Sở đều còn sống”. Diệp Thành khẽ cười, vừa nói những chuyện xưa vừa lấy ra thiên ô, đó là thiên ô Phục Ma, chính là pháp khí của bản mệnh Nguyệt Hoàng, sau đại chiến trừ ma, thiên ô Phục ma được hắn tìm thấy, mang theo bên mình cũng hơn hai trăm năm nay.
Thiên Thương Nguyệt vui mừng bật khóc, so với tiến vào Thánh Nhân thì càng vui mừng hơn, so với luân hồi chuyển thế lại càng kích động hơn.
Sau đó, Diệp Thành lại nói rất nhiều, có nói đến Đại Sợ, có nói đến những chuyện trải qua hơn hai trăm năm nay, như một người lớn tuổi, đang giảng giải chuyện xưa cho hậu bối, giọng điệu từ đầu đến cuối đều bình tĩnh thản nhiên.
Bí mật liên quan đến Thần Huyền Phong, hắn sẽ không nói cho cô ta, đó là một sát thần chân chính, là Diệp Tinh Thần từ thời không tương lai đến thời không này, quên mất sứ mệnh của bản thân, như hồng trần, như lục đạo, như một cái xác không hồn, lang thang khắp nhân gian.
Người nói vô tâm, người nghe có ý, Thiên Thương Nguyệt nghe rồi khẽ cắn răng, thổn thức mộng cảo chuyển thế, mà cũng kinh ngạc về sự nghiệp hùng vĩ của Diệp Thành, hắn giết chết Đại Đế, đòi lại nợ máu cho Đại Sở.
Diệp Thành liếc nhìn hắn ta, không cần hỏi cũng biết vì sao, chắc chắn là trộm bảo bối của người ta rồi bị tóm sống, hắn có thể tưởng tượng ra một đám lão già vây quanh hắn ta giày xéo.
“Hai người các ngươi trốn ở đây, không phải đang yêu đương vụng trộm đấy chứ!” Tiểu Viên Hoàng gõ gậy sắt xuống đất, không xem bản thân là người ngoài, tự mình hái quả đào trên câu, còn lựa trái lớn.
“Còn nói bậy bạ nữa, ta sẽ tiễn ngươi lên trời dạo”. Thiên Thương Nguyệt chậm rãi lên tiếng.
“Đừng làm loạn, ta vừa mới bị đánh rồi”. Tiểu Viên Hoàng ôm một đống đào, trong tay còn cầm một trái, không biết ngượng cắn một miếng nói: “Ta biết, nhà ngươi có khách quý đến”.