“Thái tử tộc Kim Ô, đủ quý rồi chứ?”. Tiểu Viên Hoàng vừa nói vừa vứt quả đào đang ăn dở, sau đó bốc quả khác, cắn một miếng, rồi lại vứt đi.
“Đúng là cao quý”. Thiên Thương Nguyệt thờ ơ đáp, vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc dù cho thân phận của đối phương đặc biệt cao quý.
“Tộc Kim Ô”. Diệp Thành lẩm bẩm. Đấy là một chủng tộc cực kỳ cổ xưa, tự xưng là Thái Dương Điểu, tộc này từng có Đại Đế xuất hiện, là Đại Đế Kim Ô trong một trăm ba mươi Đại Đế của Huyền Hoang.
Tương truyền ngày xưa bầu trời có mười ông mặt trời, tất cả đều do Kim Ô biến thành, đốt cháy mặt đất khiến nhân dân lầm than, rất nhiều chủng tộc cổ đã vì lý do này mà bị diệt vong.
Đến khi hậu duệ Đại Vu của Vu tộc xuất hiện, bắn rơi chín mặt trời, chỉ có mỗi một Kim Ô sống sót, chạy đến vùng đất ngoài cùng hoang vắng của vũ trụ, cũng chính vì vậy mà tộc Kim Ô và Vu tộc mới trở thành kẻ thù không đội trời chung.
“Nhóc con, tình địch này không dễ nhằn đâu, đừng có hèn đấy”. Tiểu Viên Hoàng chọt nhẹ Diệp Thành.
“Ta biết không dễ chọc vào nhưng tình địch là thế nào?” Diệp Thành ngạc nhiên.
“Đích thân thái tử tộc Kim Ô đến, đương nhiên là có chuyện lớn”. Tiểu Viên Hoàng nhả hạt đào, nói tiếp: “Trước khi ta đến đã từng nghe nói, tên nhóc đó đến để dạm ngõ, muốn cưới tiểu khổng tước nhà ta”.
“Lanh quá nhỉ!”. Diệp Thành nói với vẻ đầy ẩn ý rồi nhìn sang Thiên Thương Nguyệt bằng ánh mắt xa xăm, nhưng cô ta rất thản nhiên, lặng lẽ uống trà, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi.
Về điểm này thì Diệp Thành hiểu rất rõ, tình cảm của cô ta đã trao cho Thần Huyền Phong từ kiếp trước, dù đàn ông trên thế giới có tài giỏi hơn cũng khó khiến cô động lòng.
Đây là một cô gái si tình, một khi đã yêu ai đó thì sẽ không bao giờ yêu kiều trước mặt người thứ hai, dù cho thời gian có lâu bao nhiêu đi nữa, dù biển lớn có biến thành đồng ruộng thì cô ta vẫn ở bên bờ này của bầu trời sao, âm thầm chờ đợi ông ta quay về và khoác lên mình chiếc áo cưới.
“May mà thái tử Kim Ô xuất quan muộn, nếu không thì chắc cũng sẽ đến di chỉ Viễn Cổ ở Trung Châu”. Tiểu Viên Hoàng đương nhiên không biết chuyện của Thiên Thương Nguyệt nên vẫn tiếp tục nói tiếp: “Lúc đó nếu có hắn ta thì sẽ càng náo nhiệt hơn, thời đại này có quá nhiều yêu nghiệt, ai nấy cũng đều bá đạo không thua ai”.
“Người ta nể là Nam Đế”. Diệp Thành không nhìn Thiên Thương Nguyệt nữa mà mỉm cười, nói: “Ở nam vực, Nam Đế là người có thể mạnh hơn đám yêu nghiệt các ngươi một bậc, thế mới là mạnh thật sự, ta từng đấu với hắn ta hai chiêu, chỉ tiếc đến giờ vẫn chưa biết rốt cuộc hắn ta thuộc bản thể nào”.
“Bản thể của hắn ta là một con Kỳ Lân, hiếm người biết lắm”. Thiên Thương Nguyệt cười khẽ: “Giống như việc Bắc Thánh là nữ cũng là bí mật lớn của cả Huyền Hoang, không cần phải hoài nghi về sức mạnh của hắn ta”.
“Kỳ Lân sao?”, Diệp Thành ngạc nhiên, vô cùng bất ngờ, hắn có tiên nhãn nhưng lại không thể nhìn ra được.
“Nam Đế bế quan rồi, đợi đến khi xuất quan, nhất định cũng sẽ thành Thánh Nhân”. Thiên Thương Nguyệt đặt ly ngọc xuống, chậm rãi nói: “Rất nhiều thần tử của Huyền Hoang cũng đã bế quan rồi, cuộc tranh hùng của thế hệ trẻ đã từ cấp Chuẩn Thánh vượt lên cấp Thánh Nhân, cuộc chiến tranh đế sẽ càng khắc nghiệt hơn.
“Dường như ta đã nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu đó, quá tàn khốc”. Diệp Thành mỉm cười, lắc đầu.
“Ta lượn thêm mấy ngày nữa, xong việc thì ta cũng sẽ bế quan”. Tiểu Viên Hoàng ngoáy tai, lẩm bẩm: “Mẹ nó, ai cũng tăng cấp lên Thánh Nhân, ta không thể tụt phía sau được”.
“Công chúa, thánh chủ gọi cô đến đại điện, có khách quý đến”. Lúc ba người họ đang nói chuyện thì có giọng nói già nua từ bên ngoài rừng hoa vọng vào, ma mị và ấm áp, người nói là một đại thánh.
“Phiền các lão báo với phụ hoàng, nói ta đã bế quan”. Thiên Thương Nguyệt chậm rãi đáp.
“Đừng bướng bỉnh, dù không muốn thì cứ gặp mặt thử cũng không có sao”.Giọng nói già nua đó lại vang lên, giọng điệu dịu dàng, hiền hòa: “Kim Ô là tộc lớn, xem trọng nhất là thể diện, mọi thứ không được lơ là đâu”.
“Hiểu”. Thiên Thương Nguyệt hít một hơi, mặc dù không muốn đi nhưng vẫn đứng dậy.
“Hay là để ta biến thành hình dạng của cô đến đó cho tên Kim Ô đó mửa luôn?”, Tiểu Viên Hoàng cười hehe, “Yên tâm, ta giải quyết gọn chuyện này cho cô, đảm bảo cô sẽ hài lòng”.
“Ăn đào của ngươi đi”. Thiên Thương Nguyệt khó chịu, đi ra khỏi rừng hoa.
Lúc này, đại điện nhà Khổng Tước đã bày tiệc rượu, khách ngồi chật kín, không thấy Đại Minh Vương nhà Khổng Tước đâu nhưng lại thấy thánh chủ Khổng Tước và rất nhiều trưởng lão đều có mặt, số lượng rất nhiều, rất long trọng.
Ba người một ở một phía của buổi tiệc là tộc Kim Ô, hai ông già và một thanh niên mặc áo vàng kim.
Thanh niên mặc áo vàng kim là thái tử Kim Ô, đúng là rất xuất chúng, có khí thế lấn át thiên hạ, mặc dù ngồi ở đó nhưng lại như một mặt trời chói lóa, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Huyết mạch của hắn ta cực kỳ mạnh, có kèm theo dị tượng, đôi mắt vàng sáng chói, xa xăm nhưng sao trời, che phủ được trời đất, mái tóc vàng óng ả như thác đổ, sáng lấp lánh.