Tiên Võ Đế Vương

Chương 2213: Đồ chim tạp chủng



Thái tử Kim Ô bay lên trời, khiến người tụ hội bên dưới không hẹn mà cùng đứng dậy: “Rõ ràng, thái tử Kim Ô nhắm vào Diệp Thành, muốn ở trước mặt mọi người chém giết Thánh Thể sao?” 

 “Thái tử Kim Ô không phải cấp Thánh Nhân bình thường, có sức chiến đấu mạnh mẽ của Thánh Vương”. 

 “Tuy đều là cấp Chuẩn Thánh, thái tử Kim Ô cũng có sức chiến đấu sánh ngang với Hoang Cổ Thánh Thể, chưa nói đến thái tử Kim Ô là cấp Thánh Nhân, còn kém nửa bước, sức chiến đấu cách xa một vực rồi”. 

 “Tiếp theo mới là thứ đáng coi”. Mọi người đều sáng mắt: “Hoang Cổ Thánh Thể vô địch cùng cấp, không biết đấu với thái tử Kim Ô cấp Thánh Nhân, hắn sẽ nắm bao nhiêu phần thắng đây”. 

 Diệp Thành nhíu mày, sức mạnh của thái tử Kim Ô, bản thân hắn hôm qua đã từng trải nghiệm, tuy hôm qua hắn ta chưa dùng đến sức mạnh đỉnh cao nhất, nhưng sự khủng khiếp của thái tử Kim Ô đúng là không thể nghi ngờ. 

 Thiên Thương Nguyệt nhíu mày, thái tử Kim Ô vẫn tham chiến rồi, cứ khiến cô ta không dứt ra được. 

 Nếu cô ta hợp lực với Diệp Thành, có lẽ có thể kiềm chế được thái tử Kim Ô, nhưng nếu Diệp Thành đấu đơn, hơn phân nửa sẽ không phải đối thủ, Tiên Nhãn tự phong, hắn còn có khả năng sẽ bị tiêu diệt. 

 “Đồ chim tạp chủng, không biết xấu hổ mà!”. Tiếng mắng chửi vang vọng khắp phương trời, chính là Quỳ Ngưu, vung rìu chiến đến, tự biết Diệp Thành không phải đối thủ của Kim Ô, đương nhiên hắn ta muốn làm chỗ dựa cho huynh đệ mình. 

 “Đối thủ của ngươi là ta”. Bát Kỳ Đại Xà cười lạnh, bước lên một bước, ngăn chặn đường đi của Quỳ Ngưu, tuy bị Quỳ Ngưu đánh đến chật vật, nhưng vẫn có thể ngăn cản được Quỳ Ngưu. 

 “Con mẹ nó!”. Năm người Tiểu Viên Hoàng cũng đều mắng chửi, muốn qua trợ giúp Diệp Thành chống lại thái tử Kim Ô, nhưng đối thủ của bọn họ đều là những nhân vật tàn nhẫn, ai ai cũng ngăn cản bọn họ. 

 “Ngươi nên để lại di ngôn trước đi”. Thái tử Kim Ô cười lạnh, đứng đối diện với Diệp Thành trên không, mãn nguyện xoay cổ, tiếng cười bỡn cợt vang vọng khắp nơi: “Làm hại bạn ngươi, ta cũng có phần, huyết mạch của hắn cũng là do ta hấp thụ, đạo căn của hắn cũng là do ta phế”. 

 "Ta và ngươi đúng là đã kết thù không đội trời chung!”. Vẻ mặt Diệp Thành bình tĩnh, giọng điệu cũng bình thản lạnh nhạt, người hiểu hắn đều biết, hắn càng bình tĩnh như vậy, thì càng đáng sợ. 

 “Xúc phạm uy nghiêm Kim Ô ta thì phải trả giá”. Thái tử Kim Ô vẫn thỏa mãn xoay cổ: “Huống hồ thần tử và công chúa Phượng Hoàng đã lên tiếng, lấy được đầu ngươi, đổi lấy tiên pháp Phượng Hoàng, sao lại không làm, trách thì chỉ trách, ngươi chọc phải người không nên chọc”. 

 “Vậy hôm nay, giải quyết ân oán này”. Diệp Thành lạnh nhạt lên tiếng, sau đó hắn đạp một bước lên trời, tám luồng Bát Hoang Quyền hộ thành một, một quyền ngông cuồng, đánh mạnh khắp trời. 

 “Đúng là không biết tự lượng sức mình”. Thái tử Kim Ô cười lạnh, trong lòng bàn tay có Nhật Nguyệt Càn Khôn Diễn Hóa, một chưởng cách không đẩy đi, những nơi đi qua, từng tấc đều chôn vùi, uy lực nghiền nát mọi thứ. 

 Một quyền một chưởng, máu tươi màu vàng kim lập tức phun ra tung tóe, thái tử Kim Ô đứng sừng sững bất động, còn Diệp Thành thì xương cốt vỡ vụn, Hoang Cổ Huyết Mạch vỡ tung, tấn công một chiêu này, hắn thua hoàn toàn. 

 Thái tử Kim Ô lại ra tay, ngón tay điểm ra một luồng sáng, điểm về phía xa, xuyên qua thánh thể Diệp Thành. 

 Vẻ mặt Diệp Thành bình tĩnh, mạnh mẽ phản công, rất nhiều bí pháp đều dồn vào một quyền, nhưng lại một chưởng của thái tử Kim Ô dễ dàng hóa giải, bị đánh lùi ra sau, sát khí trong cơ thể tàn phá, khiến hắn ho cả máu. 

 Đại chiến bắt đầu, thái tử Kim Ô sôi sục máu huyết, nghiền nát bầu trời, bí pháp hơn người cũng được dùng đến, kinh khủng vô song, mấy lần đánh khiến thánh thể Diệp Thành vỡ nứt, suýt nữa là táng thân. 

 Diệp Thành hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, thánh thể vỡ nứt, thánh huyết tuôn trào chói mắt, vô cùng thê thảm, không phải hắn không bằng thái tử Kim Ô, mà là tu vi chênh lệch. 

 Người đứng xem thổn thức, âm thầm cảm khái, sức mạnh của thánh thể, từ xưa đến nay chưa từng thất bại, nhưng đó là khi cùng cấp, nếu vượt khỏi giới hạn này, thì thánh thể cũng sẽ thất bại. 

 “Tẻ nhạt quá!”. Thái tử Kim Ô cười châm chọc, chân đạp trên không thân hình huyền ảo khó lường, tung một chiêu cách Diệp Thành chừng trăm trượng, đôi mắt vàng sáng rực, bắn ra Kim Ô Lôi Đình, muốn chém giết nguyên thần Diệp Thành. 

 Cùng lúc đó, một thanh phi đao nhỏ xuất hiện trong tay Diệp Thành, thần mang vàng kim tỏa ra xung quanh bị hắn vẩy tay vung ra, phi đao như luồng sáng hủy diệt, trực tiếp bắn về phía thái tử Kim Ô. 

 “Thùng rỗng kêu to, dựa vào nó mà cũng muốn làm ta bị thương?”. Thái tử Kim Ô cười lạnh, lập tức bỏ qua phi đao, đòn tấn công cấp bậc này, đừng nói là khiến hắn ta bị thương, ngay cả kim quang hộ thể của hắn ta cũng phá không được nữa là. 

 Bỗng nhiên, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, chính là đao nhỏ kia khi cách thái tử Kim Ô chỉ chừng một tấc, cũng là khi Kim Ô Lôi Đình cách Diệp Thành một tấc, phi đao bỗng nhiên biến mất, nơi nó biến mất, lại xuất hiện thánh thể Diệp Thành. 

 “Phi Lôi Thần Quyết?”. Không ít người đều bất ngờ, lúc Diệp Thành biến hóa giống hệt với Phi Lôi Thần Quyết trong hủy diệt thân thể trong truyền thuyết kia, biến thân trong chốc lát, Thông Thiên Nhãn cũng không theo dấu được. 

 “Chẳng lẽ trên tiểu phi đao có khắc dấu ấn thời gian?” Có người âm thầm phán đoán: “Diệp Thành dùng dấu ấn thời gian di chuyển, chớp mắt đã tránh né được Kim Ô Lôi Đình, di chuyển chém giết đến trước mặt thái tử Kim Ô”. 

 “Phi Lôi Thần Quyết không phải là thần thông thiên phú của nhất mạch Tịch Diệt sao?” 

 “Không phải Phi Lôi Thần Quyết, chính là di thiên hoán địa”. Thái tử Thanh Long Tộc khẽ cười, nhìn thấu được mọi thứ: “Hoang Cổ Thánh Thể và tiểu phi đao hoán đổi vị trí, người thông hiểu di thiên hoán địa, chính là người dùng nhiều thủ đoạn nhất, không thể đề phòng được, cũng khiến người ta đau đầu nhất”. 

 “Thánh Thể mà lại thông hiểu bí pháp này nữa”. Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước bất giác khẽ cười: “Dùng rất chính xác, bí pháp này nếu dùng đúng cách đúng lúc, cũng đủ sánh với Phi Lôi Thần”. 

 “Nhưng tại sao diệp Thành không trực tiếp đổi vị trí với thái tử Kim Ô, nếu như vậy, người bị Kim Ô Lôi Đình tấn công sẽ là thái tử Kim Ô rồi”. Có người gãi đầu nghi hoặc nói một tiếng: “Kim Ô Lôi Đình kia mạnh đến thế nào chứ, thái tử Kim Ô trúng chiêu thì hơn phân nửa là bị thương nặng rồi”. 

 “Thánh thể cũng muốn đổi với thái tử Kim Ô, nhưng chưa chắc có thể di chuyển được thái tử Kim Ô”. Bạch Hổ khẽ cười: “Dù sao thì đổi với tiểu phi đao thì dễ hơn”. 

 Nhìn sang thái tử Kim Ô, quả thực trở tay không kịp, bị một chưởng của Diệp Thành đánh đến lảo đảo. 

 Hắn ta sớm đã biết Diệp Thành biết bí pháp di thiên hoán địa, vẫn luôn đề phòng, tăng thêm bí pháp cho bản thân, thánh thể nặng như núi, tự cho rằng di thiên hoán địa của Diệp Thành không thể lay chuyển được mình. 

 Nhưng ai ngờ được, Diệp Thành lại không đổi vị trí với hắn ta, mà đổi với một thanh tiểu phi đao. 


 Phút chốc khinh địch và sơ suất, không chỉ khiến hắn ta bị tấn công, mà còn bị đòn tấn công của Diệp Thành chèn ép, sức chiến đấu của hắn ta tuy mạnh hơn Diệp Thành, nhưng từng đòn phản công đều bị đánh trả lại nhanh chóng. 

 Khí huyết vàng kim của Diệp Thành sôi sục, tựa như ngọn lửa rực cháy, rất mạnh mẽ, không có bí pháp khác, chỉ có hai nắm quyền vô địch, quyền xuống máu ra, quyền sau còn mạnh hơn quyền trước. 

 Đây đều là do thao tác trước đó của hắn, quả thực không phải Phi Lôi Thần Quyết, mà là di thiên hoán địa, không lay chuyển được thái tử Kim Ô, mà lấy lui làm tiến, đổi vị trí với phi đao. 

 Sự thật chứng minh, hắn tạo ra kỳ tích như vậy, khiến thái tử Kim Ô trở tay không kịp, cũng khiến tên kia đủ thảm, thánh thể ức hiếp, cấp Thánh Nhân cũng chỉ có thể bị hành như bao người.