Diệp Thành định thần lại, lao đến lần nữa, như hình đuổi theo bóng, chỉ thấy con mắt thứ ba giữa trán trên Kim Ô bỗng mở ra, tỏa ra tiên quang sáng ngời, ẩn chứa ma tính khiến hắn xuất thần.
“Đó là thần nhãn Kim Ô, bên trong phong ấn ảo cảnh Thái Cổ, không nên nhìn thẳng vào đó”, Quỳ Ngưu đang đánh với Bát Kỳ Đại Xà truyền âm sang, tựa như hắn ta cũng hiểu biết về thần nhãn Kim Ô.
“Thật huyền bí!”, Diệp Thành thầm nhủ, vừa rồi còn hơi xuất thần lập tức hoàn hồn.
Nhưng do bị con mắt thứ ba của Kim Ô khống chế, hắn đã lỡ mất cơ hội tốt nhất để đánh bại thái tử Kim Ô, còn thái tử Kim Ô cũng vì thế mà có cơ hội tạm nghỉ trong chốc lát.
Nhưng ánh sáng vàng toát ra từ cơ thể của thái tử Kim Ô dung hợp vào cơ thể hắn ta, chữa lành vết thương, thậm chí nối liền cả cánh tay sắp bị đứt, khả năng hồi phục rất mạnh.
“Chết tiệt, ngươi đúng đáng chết!”, thái tử Kim Ô gào lên, tiên quang chói mắt tung bay trong tay, quấn thành thần kiếm Kim Ô, âm thanh chấn động đinh tai nhức óc, một nhát kiếm chém ra tiên hà chói mắt.
Diệp Thành không lùi mà phản công, chưởng ấn có bí pháp tự thay đổi, một chưởng dung hợp với đạo tắc Hỗn Độn, quét ngang hư không, san bằng tiên hà đó, áp sát Thái Hư Long Cấm, trấn áp thái tử Kim Ô.
Thái tử Kim Ô hét lên một tiếng, ánh nắng thiêu đốt phóng ra từ trong cơ thể hắn ta, hủy diệt lồng giam của Thái Hư Long Cấm.
Sau đó hắn ta cắn đầu lưỡi, ngưng tụ một máu Tinh Nguyên, sau đó phun ra, nó biến thành một vùng biển màu vàng, dung hợp với Kim Ô thần tàng và căn nguyên Kim Ô, ánh sáng khiến người ta không thể nào nhìn thẳng.
“Kim Ô Táng Hải?”, nhìn thấy vùng biển màu vàng, tất cả mọi người đều nhíu mày, đó là bí pháp bất thế của tộc Kim Ô. Tương truyền đại thần của tộc Kim Ô đã từng dùng bí pháp này thôn phệ cả một gia tộc, ngay cả Chuẩn Thánh của gia tộc đó cũng không thể chạy thoát, bị Kim Ô Táng Hải cắn nuốt, cả gia tộc đều bị giết.
“Thần tử Kim Ô thế mà lại sử dụng thần thông này, sốt ruột tiêu diệt Thánh Thể đến thế sao?”, có người ngạc nhiên nói.
“E là Thánh Thể sắp bị đánh bại rồi, trong cùng cấp bậc hiếm có người nào ngăn được Kim Ô táng hải cắn nuốt kẻ khác, huống chi thái tử Kim Ô là cấp Thánh Nhân”, người đứng xem đều hít sâu một hơi.
“Lão Thất, đừng để bị vùng biển kia cắn nuốt!”, Quỳ Ngưu hét lên tựa hồ như hắn ta biết rất rõ lai lịch của tộc Kim Ô, còn biết rõ sự hung tàn của Kim Ô Táng Hải, nuốt chửng không chừa một cái gì.
Diệp Thành cũng biết Kim Ô Táng Hải đáng sợ thế nào, hắn rút lui nhưng cũng không tránh khỏi bị thôn phệ.
Khi ở trong đó, hắn mới ý thức được sự kỳ lạ của Kim Ô Táng Hải, thế mà nó có thể áp chế huyết thống Thánh Thể của hắn, hóa giải căn nguyên Thánh Thể của hắn, phong ấn và tiêu diệt, nếu không cẩn thận, hắn sẽ chết.
Mặt Diệp Thành lộ ra vẻ nghiêm nghị, giậm mạnh chân xuống rồi chợt khựng lại, đạo tắc run rẩy, đứng sừng sững như tượng đài. Kim Ô Táng Hải cuộn trào, tàn sát bừa bãi nhưng lại không lay chuyển được hắn, không thể phong ấn hắn.
“Giết hắn cho ta!”, thái tử Kim Ô lớn tiếng gào lên, ép lòng bàn tay xuống, lại có bí thuật hỗ trợ, là một vòng ánh mặt trời thiêu đốt, dung nhập Kim Ô Táng Hải, để Táng Hải cuồng nộ tàn sát.
“Muốn giết ta, đạo hạnh của ngươi vẫn còn kém lắm”, Diệp Thành hừ một tiếng, một vòng luân hồi bỗng xuất hiện lấy cơ thể hắn làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, đi qua nơi nào thì vùng Kim Ô Táng Hải cuồn cuộn đều bị hòa tan, trở nên vô hình trong luân hồi, thậm chí vô hình chung bị hủy diệt và phong ấn.
Đây là luân hồi hủy diệt, thần thông do Diệp Thành tự sáng tạo ra, là dựa Thôn Thiên Ma Công tăng thêm sức mạnh cho Nghịch Thế Luân Hồi, ma công thôn phệ, luân hồi hóa giải, phá vỡ tình thế nguy hiểm bằng sức mạnh của mình.
Người bên dưới lại híp mắt, dù là Côn Bằng và Thanh Long cũng không ngoại lệ, Kim Ô Táng Hải của thái tử Kim Ô cực kỳ mạnh nhưng bản lĩnh này của Diệp Thành lại càng phi phàm.
“Hay lắm!”, Quỳ Ngưu bật cười, không khỏi tán thưởng, Hoang Cổ Thánh Thể vô địch trong cùng cấp bậc, quả nhiên là cái thế, dù là hắn ta cũng khó mà đánh lại Kim Ô Táng Hải, nhưng Diệp Thành lại dễ dàng hóa giải.
“Lão Thất bất khả chiến bại, đánh Kim Ô Điểu thành chó luôn!”, mấy người Tiểu Viên Hoàng lại không ngồi yên được nữa, đang đánh nhau cũng không quên hò hét, thanh âm lớn đến mức làm tai người ta vang lên tiếng ong ong.
Giết, thái tử Kim Ô tức giận gào lên, bay lên trời, vung tay lên tung ra bia Trấn Thần, trấn áp Diệp Thành.
Phá, Diệp Thành hừ một tiếng, chín Bát Hoang Quyền hợp nhất, một quyền nghịch thiên phá nát bia thần đó.
Đánh lại một chiêu, trận đại chiến lại nổ ra, thần tử Kim Ô nhấc chân giẫm lên Kim Ô Thần Hải, mặt trời thiêu đốt treo lơ lửng trên đỉnh đầu hệt như Tiên Vương, khí thế nóng bức quét ngang bầu trời, thần quang chiếu sáng cả thế gian.
Diệp Thành cũng không chịu yếu thế, Thần Hải của hắn, Hỗn Độn Thần Đỉnh lơ lửng trên đỉnh đầu, mở ra Hỗn Độn giới, cơ thể Thánh Thể cứng như thép, thần quang bắn ra khắp nơi như một vị chiến thần được đúc bằng vàng.
Hư không ầm vang, trời đất rung chuyển, máu trút xuống từ chín tầng mây như mưa, tất cả đều có màu vàng, cho dù là trong lúc rơi xuống cũng đều biến thành hình rồng, tiếp tục chiến đấu, cho đến khi đã bị tiêu diệt.
Có thể thấy mặc dù Diệp Thành đã ở thế hạ phong nhưng thái tử Kim Ô cũng không thể đánh bại được hắn.
Hắn đúng là một chiến thần, thôn phệ Bát Hoang, năng lực vô song, khả năng lĩnh hội đại đạo đáng kinh ngạc, đạo tắc của hắn hòa vào với vạn vật, có máu thịt và có cả xúc cảm.
“Hoang Cổ Thánh Thể lợi hại thật!”, bên dưới là một trận náo động, có người nhếch môi cười, có người chậc lưỡi: “Tu vi này tuyệt đối chiếm ưu thế, ta cũng lần đầu thấy thái tử Kim Ô nhếch nhác đến thế”.
“Nếu là cùng cấp thì ta và ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn”, thái tử Thanh Long khẽ cười, lắc đầu.
“Có lẽ ở Nam Vực chỉ có nhóc Kỳ Lân mới có thể sánh ngang với Hoang Cổ Thánh Thể”, Bạch Hổ mỉm cười: “Xử lý không ổn thỏa thì Nam Đế ở Nam Vực của chúng ta cũng thất bại như thế”.
“Cũng may Thánh Thể còn chưa thăng cấp, nếu hắn đến cấp bậc đó thì mới là đáng sợ”, Huyền Vũ và Chu Tước thở dài: “Truyền thuyết vô dịch trong cùng cấp bậc chưa từng bị phá vỡ”.
“Kim Ô diệt thế!”, một tiếng hét tức giận vang lên giữa những tiếng bàn luận, đó là thái tử Kim Ô, hắn ta đứng ở giữa bầu trời, tiếng hét của hắn ta làm trời đất rung chuyển, trời đang xanh bỗng chốc trở nên đen tối.
Trên bầu trời, vô số tiên quang đang nhảy múa, đan xen vào nhau tạo thành một vòng mặt trời, thần quang chói lọi “nở rộ”, mỗi tia sáng đều đâm vào làm cho Nguyên Thần đau đớn dữ dội, tâm trí rối bời.
Khi mặt trời lặn, không gian bị nghiền nát đều tan vỡ, trước khi màn đêm kéo đến, hoa cỏ cây cối bên dưới đã khô héo, thậm chí suối chảy róc rách và hồ băng bập bềnh cũng khô cạn.
Trời đất không còn màu sắc, chỉ còn lại mặt trời, mặc dù rất chói mắt nhưng cũng dần lụi tàn, mặc dù nóng bức nhưng cũng có cảm giác lạnh như băng, hệt như một bàn tay hủy diệt thế giới.
“Lại là chiêu này!”, Diệp Thành nhíu mày. Hôm qua. hắn đã biết, chỉ khi hắn và Tiểu Viên Hoàng hợp sức lại mới có thể chống cự, bây giờ chỉ còn một mình hắn, không chừng sẽ bị Kim Ô tiêu diệt.
Không được cũng phải lao đến đánh, ánh mắt hắn đầy vẻ điên cuồng, biến hóa huyền ảo một đôi tay cực lớn cả trăm trượng, hai tay ôm lấy trời chống lại mặt trời thiêu đốt, nhưng thật ra là mặt trời muốn đối đầu trực diện với Hoang Cổ Thánh Thể.
Nhìn từ xa, mặt trời Kim Ô khổng lồ như một ngọn núi, mà hắn lại nhỏ như một con kiến.
Lòng bàn tay hắn xuất hiện một vòng xoáy, là sự kết hợp của Thôn Thiên Ma Công, Thái Hư Động và Nghịch Thế Luân Hồi.
Mặt trời Kim Ô liên tục bị Thái Hư Động kéo vào trong hố đen, cũng bị Thôn Thiên Ma Công nuốt chửng, có Nghịch Thế Luân Hồi tăng thêm sức mạnh, nhanh chóng bị hủy diệt trong luân hồi, uy lực giảm sút.
Người đứng xem hãi hùng khiếp vía, ngay cả Bát Kỳ Đại Xà đang đánh với Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng cũng phải liếc mắt để nhìn sang, hành động điên cuồng của Hoang Cổ Thánh Thể khiến mọi người đều kinh hãi.
Đây là một trận chiến tiêu hao sức lực, như Diệp Thành đã nói, không phải mặt trời Kim Ô giết hắn thì hắn sẽ tiêu diệt mặt trời Kim Ô, đây không phải là đang chiến đấu mà giống đang liều mạng tranh giành sự sống hơn.