“Con ngươi giết con ta, phải dùng máu trả nợ máu!”, Phượng Điêu Hoàng hét lên, khí thế thông thiên. Cửu Dực Hoàng, Bát Kỳ Hoàng, Cửu Đầu Hoàng và đám Đại Thánh gầm lên, sát khí ngập tràn.
“Là chúng muốn giết bọn ta, chẳng lẽ chúng ta đứng yên để bị giết à!”, Tiểu Viên Hoàng mắng to. Lần này có mặt cha mình ở đây, tên này rất có khí thế, một mạch Thánh Viên đã bao giờ sợ ai?
“Vậy thì giết hết đi!”, Phượng Điêu Hoàng rống lớn, trực tiếp ra tay, tấn công tới. Cửu Dực Hoàng, Bát Kỳ Hoàng, Cửu Đầu Hoàng và đám Đại Thánh lao lên đánh.
“Ngươi nghĩ ông đây dọa suông thôi sao!”, trong mắt Viên Hoàng bắn ra tia sắc bén, cường thế vô cùng, một gậy quét ngang Bát Hoang. Phượng Điêu Hoàng đứng gần nhất, nửa thần thể bị đập nát.
Cửu Dực Hoàng bay lên trời, trong tay cầm kiếm Xích Tiên, một kiếm mạnh mẽ, dùng sức chém xuống.
Viên Hoàng hừ lạnh, vung mạnh cây gậy, eo đẩy một cái, vung mạnh về phía Cửu Dực Hoàng.
Cửu Đầu Hoàng cũng đánh tới, tay cầm chiến mâu ở phía sau đánh lén, đâm về phía Viên Hoàng, Huyết Nhạn Hoàng lấy ra cổ ấn, thần uy vang dặm.
Viên Hoàng không hề sợ chiến, bảo vệ mấy người Diệp Thành ở phía sau mình sau đó biến thành vượn, một mình đấu với mười vị Hoàng, gậy sắt vung vèo vèo, bá đạo và kịch liệt.
Ông ấy là một vị Hoàng đáng sợ, đã chạm tới giới hạn Chuẩn Đế, cộng thêm chiến lực mạnh mẽ của tộc Đấu Chiến Thánh Viên, đám Đại Thánh không chịu được một gậy này, bị hất mạnh ra khắp nơi.
Diệp Thành nhìn rồi nhếch môi, Đấu Chiến Thánh Viên đúng là không phải hạng tầm thường, tu luyện công pháp bá đạo, có chiến lực bá đạo, là cao thủ trong cùng cấp.
Một âm thanh to lớn vang lên, Bát Kỳ Hoàng bị Viên Hoàng đáng văng, thần thể nổ tung, thảm thương vô cùng.
Hai mắt tên này đỏ bừng, hung dữ đáng sợ, không tấn công Viên Hoàng mà nhìn chằm chằm mấy người Diệp Thành, tạm thời không thể giết Viên Hoàng nhưng giết mấy người Diệp Thành thì rất dễ.
Ông ta hoàn toàn không màng thể diện, từ bỏ Viên Hoàng, vung chiến mâu đánh tới chỗ đám Diệp Thành.
Mấy người Diệp Thành giật mình, đều lui ra sau, dù là lúc mạnh nhất thì họ cũng không chặn được một Đại Thánh.
Viên Hoàng nổi giận, chạy tới cứu viện, nhưng bị mấy người Phượng Điêu Hoàng, Cửu Dực Hoàng cản chân, sát chiêu đại thuật liên tiếp đánh ra để ngăn cản Viên Hoàng, giành lấy thời gian cho Bát Kỳ Hoàng.
“Chết đi!”, Bát Kỳ Hoàng quát rung trời, một mâu đâm thủng trời xanh, uy lực nghiền áp mọi thứ.
“Đi!”, Quỳ Ngưu hét lớn, đẩy mấy người Diệp Thành ra, biến thành bản thể, húc tới trước, làm đại ca thì vào thời điểm nguy nan, hắn ta nên lao tới cản thương cho đàn em.
Đúng lúc này, không gian lại vỡ ra, một người đàn ông vạm vỡ tay trần trụi hiện thân, ngưu khí thông thiên, cuồng bạo vô cùng, khỏi phải nói, ai cũng biết đây là Quỳ Ngưu Hoàng tộc Quỳ Ngưu.
Vị Hoàng này còn hung hăng hơn Viên Hoàng, dùng thân đối kháng chiến mâu, lật tay tát cho Bát Kỳ Hoàng lảo đảo: “Con rắn chết, dám đụng con ta à, quá trời quá đất rồi nhỉ!”
Sau Quỳ Ngưu Hoàng lại có mấy người nữa, là Hoàng của các tộc: Võ Hùng Đại Địa, Xuyên Giáp, Bắc Minh Ngư và Tiên Vương Hạc. Cũng là cha của Võ Hùng Đại Địa, Xuyên Giáp, Bắc Minh Ngư và Tiên Vương Hạc.
Trừ sáu người họ thì thánh chủ nhà Khổng Tước cũng tới, khí thế bàng bạc, đây cũng là một vị Hoàng đáng sợ, người có thể lên làm thánh chủ tộc Khổng Tước, khí thế đâu phải nói chơi.
Tính tình mọi người đều không mấy hiền lành, vừa hiện thân là gia nhập cuộc chiến, đánh tới mãnh liệt.
Có sự tham gia của họ, áp lực của Viên Hoàng giảm xuống, ông ấy thi triển thần uy, điên cuồng đánh với Phượng Điêu Hoàng.
Hai người đều dẫn người từ khắp nơi tới chiến, số lượng đồ sộ, chẳng ai thua ai, không hề thiếu cấp Thánh Vương và cấp Chuẩn Thánh Vương gia nhập trận chiến, tất nhiên người nào cũng lợi hại.
Đại chiến nổ ra, máu tươi nhuộm đỏ không gian, không ngừng có người xông lên, cũng lần lượt có người ngã xuống. Tình hình chiến đấu thảm thiết, đánh tới trời sụp đất nứt, Thánh Vương cũng khó có thể bình an.
“Đánh!”, Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng gào lên, nhào vào chiến trận, đánh không được người mạnh, chẳng lẽ không xử được mấy đứa yếu kém! Chuẩn Thánh ngã xuống cả tảng.
Hắn nhìn thẳng một hướng, hoặc nên nói là nhắm thẳng một người, là Kim Ô, tên hèn nhát thừa dịp loạn lạc để trốn.
“Chạy à!”, Diệp Thành kéo theo thanh kiếm đẫm máu rượt bắt, trước đó xảy ra biến cố không thể diệt tên này, hắn còn có chút không cam tâm, giờ đang hỗn chiến, hắn ta còn dám thừa cơ chạy trốn?
Thấy Diệp Thành đã bắt kịp, thái tử Kim Ô nghiến răng nghiến lợi, tăng tốc độ, vừa rồi hắn ta còn lén chạy, giờ là quang minh chính đại trốn.
Diệp Thành mắng thầm rồi tiếp tục đuổi giết. Dù chiến lực hắn mạnh hơn nhưng Kim Ô nào phải kẻ đơn giản, hắn ta dùng hết sức trốn thì khó mà tóm nổi.