Giữa rừng rậm Hồng Hoang rộng lớn, tiếng vang lớn kinh thiên động địa, vùng đất đó đã nhuốm đầy máu.
Lính đấu với lính, tướng đấu với tướng, vô cùng ác liệt, khắp nơi đều đông nghịt người.
Thế trận đã rất lớn rồi nhưng lại có người không ngừng gia nhập thêm, tất cả đều là các chủng tộc lớn ở Nam Vực. Không biết vì điều gì mà ai đánh đến cũng gia nhập vào cuộc chiến, không nhìn được ai với ai.
Các thái tử và công chúa đến tham gia đại hội đều nấp ở bên ngoài, nhìn trận hỗn chiến và xuýt xoa, đại hội Vạn Tộc kỳ này thật sự rất náo nhiệt.
Rất nhiều người gãi đầu, đây là cuộc hỗn chiến do người máu me be bét bị ném lên sàn đấu gây ra.
Xét ngọn nguồn thì đúng là như vậy, từ khi người đó bị ném lên, tình thế đã mất kiểm soát, Hoang Cổ Thánh Thể thăng hoa, các thái tử nối tiếp nhau tham chiến, nối đuôi nhau lên rồi lại nối đuôi nhau bị tiêu diệt, đánh một hồi thì thành ra một cuộc hỗn chiến.
Đại hội Vạn Tộc đang yên đang lành tự dưng lại trở thành cuộc hỗn chiến Vạn Tộc, từ xưa các chủng tộc đã có ân oán với nhau sẵn, thế là sẵn dịp có trận hỗn chiến này thì đánh nhau luôn, đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Rừng rậm Hồng Hoang rúng động, sương máu vây quanh, khắp nơi đều là cảnh đánh nhau, các chủng tộc cổ còn không ngừng gia nhập, tất cả đều là thánh chủ và thủ lĩnh của các tộc với sát khí ngút trời.
Động tĩnh lớn như vậy làm chấn động khắp bốn phương, rất nhiều tu sĩ đã tụm năm tụm bảy hướng về rừng rậm Hồng Hoang, lúc nhìn thấy khung cảnh đẫm máu thì mặt liền biến sắc: “Chuyện… Chuyện này là thế nào?”
“Nếu ta nhớ không nhầm thì hôm nay là đại hội Vạn Tộc”. Rất nhiều ông già đều thấy kinh ngạc: “Sao lại đánh nhau thế này? Quy mô còn lớn đến vậy nữa, tiếp tục ân oán của nghìn năm trước sao?”
“Còn hơn cả nghìn năm trước”. Có người xuýt xoa: “Có ít nhất hơn ba nghìn chủng tộc tham chiến”.
“Có người ra”. Không biết là ai đã hét lên khiến mọi người cùng nhìn về một hướng.
Bên đó, có một luồng tiên quang màu vàng vút qua bầu trời, ra khỏi rừng rậm Hồng Hoang, ngước mắt lên nhìn kĩ thì mới biết đó là một người. Có vẻ như người đó đang bị truy sát, hơn nữa còn bị thương khá nặng, máu me be bét.
Nhìn kĩ lại mới phát hiện, đấy chẳng phải là thái tử Kim Ô sao? Hắn ta đã không còn hình người nữa, khắp người đều là máu, thương tích khắp người, lỗ máu trước ngực là đáng sợ nhất.
“Ta bị hoa mắt rồi sao? Không ngờ lại là thái tử Kim Ô”. Hễ ai nhìn thấy cũng phải ngây người ra.
“Hoang Cổ Thánh Thể?”. Giữa những tiếng ngỡ ngàng, có người bỗng thốt lên. Nhìn sang Diệp Thành đang truy sát Kim Ô, không cần nhìn mặt, chỉ dựa vào khí tức thôi cũng nhận ra được huyết mạch đó.
“Thánh thể vẫn còn sống sao?”. Rất nhiều người gãi đầu, vẻ mặt không thể nào tin nổi, chuyện này có phần khác với lời đồn, ai cũng đồn Hoang Cổ Thánh Thể đã chôn xác ở di chỉ Viễn Cổ, giờ thấy mới biết lời đồn đều là giả, thánh thể vẫn còn sống, đang hừng hực truy sát thái tử Kim Ô.
“Ta chẳng thấy bất ngờ về việc thánh thể vẫn còn sống gì cả”. Có một tu sĩ già xuýt xoa vuốt râu: “Tên đó lì lắm, lần nào cũng không giết không chết, đã thành thói quen rồi”.
“Hôm nay là đại hội Vạn Tộc, chắc không phải hắn đến để đại náo đại hội đấy chứ?”. Có người hạ giọng nói: “Mà sao hắn và Kim Ô lại đánh nhau? Còn trông có vẻ không chết không thôi nữa”.
“Đúng là đến đâu thì náo nhiệt đến đó”. Tiếng xuýt xoa không những không ngớt đi mà ngược lại còn càng lúc càng lớn hơn: “Làm vậy là tính đắc tội với hết cả đại giáo Huyền Hoàng sao?”
Câu nói đó không sai chút nào, có người xòe ngón tay đếm lại những chuyện xảy ra từ khi Diệp Thành đến Huyền Hoàng cho đến bây giờ: Huyền Hoàng Tinh Hải, đại hội Dao Trì, Đông Hải Cổ Thành, di chỉ Viễn Cổ.
Giờ lại đến đại hội Vạn Tộc, tất cả những người có mặt ở đó đều hoài nghi cuộc hỗn chiến Vạn Tộc cũng có liên quan đến tên nhóc này.
Hễ chỗ nào có hắn thì luôn có chuyện, hơn nữa, tất cả đều là chuyện lớn, sẽ có cả đám bị đánh thê thảm, danh tiếng của hắn đã dần trở nên vang dội ở Huyền Hoàng.
Đúng là hắn đã gây hấn với rất nhiều đại giáo và đại tộc ở Huyền Hoàng, hiện tại có rất nhiều tộc ban lệnh truy sát, muốn liên kết các thế lực khắp Huyền Hoàng để truy sát hắn, nhất định phải giết chết hắn mới thôi.
“Các vị đạo hữu, cứu ta”. Tiếng bàn tán xôn xao bị lấn át bởi tiếng kêu cứu của thái tử Kim Ô, hắn ta bị truy sát thê thảm nên cố cầu cứu xung quanh.
Phần lớn mọi người nghe hắn ta cầu cứu đều cười, giọng điệu của thái tử Kim Ô không phải khẩn cầu mà có vẻ như đang ra lệnh khiến người nghe cảm thấy rất khó chịu.
Đấy chỉ là một trong những lý do, một nguyên nhân không thể thiếu khác là vì tộc Kim Ô.
Tộc Kim Ô là đại tộc ở Nam Vực, thế lực rất mạnh, thường ngày rất ngông cuồng, ức hiếp mọi người như cơm bữa nên những người ở đó không giậu đổ bìm leo thì đã tốt lắm rồi, còn muốn bọn ta cứu ngươi sao?
Có điều, cũng có một số tu sĩ tự cho mình mạnh, cứ muốn xông ra tỏ vẻ anh hùng.
Đấy là ông già áo tím, ông ta là một Thánh Nhân mạnh, đã chạm đến giới hạn cảnh giới Chuẩn Thánh Vương, bay thẳng lên, đứng chen giữa Diệp Thành và Kim Ô, nói: “Xin tiểu hữu nể mặt lão phu, tha được cho người ta thì tha đi, tha cho Kim Ô một mạng, xem như một chuyện công đức”.
“Thể diện của ông không có giá trị”. Diệp Thành lạnh lùng đáp và không hề có ý dừng lại.
“Nói chuyện đàng hoàng với ngươi ngươi lại không nghe, cứ muốn ép lão phu ra tay”. Ông già áo tím bị Diệp Thành mắng trước mặt thì lập tức nổi giận, cầm đại ấn Hư Thiên, đánh Diệp Thành một chưởng từ phía xa.
Diệp Thành không nói gì, đột ngột vung kiếm, chém vỡ Hư Thiên Ấn, ông già áo tím cũng bị đánh văng ra xa.
Ông ta tái mặt, không thể nào tin nổi, ông ta đã đánh giá quá thấp thực lực của Diệp Thành, ông ta là một Thánh Nhân nhưng lại bị đánh bại trong một chiêu, may mà ông ta còn có chút đạo hạnh, nếu không thì chắc đã bị chém chết rồi.
Diệp Thành lại vung kiếm, kiếm này còn bá đạo hơn kiếm lúc nãy, uy lực với sức mạnh hủy diệt, đấy là kiếm tuyệt sát.
Ông già áo tím liền lập tức bị chém đứt thành hai mảnh, chỉ có nguyên thần thoát ra khỏi cơ thể, vừa chạy vừa hét lớn: “Không quan tâm nữa, không quan tâm đến chuyện này nữa, tha cho ta đi”.
Ông ta vừa dứt lời thì có một cây giáo phóng đến, ghim ông ta lên trên hư không.
Mấy ông già đang định ra mặt nói lý thấy vậy thì đều thụt hết lại.
Diệp Thành quá tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán, cực kỳ nhẫn tâm, nếu tùy tiện ra mặt thì chắc chắn sẽ bị giết.
Nhìn sang lão Thánh Nhân áo tím bị ghim trên trời mới biết ông ta mới thật sự thê thảm.
Vào giây phút cuối cùng khi Nguyên Thần sắp diệt vong, ông ta mới biết hối hận là gì, đứng im xem được rồi, cứ muốn ra làm ngon, cứ muốn chọc giận thánh thể, để đến nỗi phải chịu cảnh mất mạng, mất cả tu vi.
Phía trước lại ầm ầm, Diệp Thành giết ông già áo tím xong thì tiếp tục đuổi theo thái tử Kim Ô.
Những người xung quanh cũng đuổi theo, kịch hay thế sao có thể bỏ qua, những người rảnh rỗi thích nhất là xem náo nhiệt, khán giả đông nghịt cả một vùng trời.
Đến khi khán giả chạy đến thì một núi lớn đã đổ sập, đá vụn văng khắp nơi, cơ thể thái tử Kim Ô nổ tung, một nửa hộp sọ cũng vỡ nát, não bay khắp nơi, dáng vẻ vô cùng khủng khiếp.
Nhưng hắn ta vẫn không quay lại chiến đấu mà bò dậy tiếp tục chạy, thái tử Kim Ô cao cao tại thượng đâu còn chút uy nghiêm nào nữa, uy nghiêm của hắn ta đã tan biến từ lâu rồi.
Diệp Thành bám sát không tha, một khi đuổi kịp thì xuất chiêu liên tục, không thèm nói nhiều.
Thái tử Kim Ô vô cùng thê thảm nhưng lại rất giỏi chịu đòn, tộc Kim Ô đúng là danh bất hư truyền, muốn tiêu diệt toàn bộ thì rất khó.
Hắn vừa đuổi vừa đánh, động tĩnh rất lớn, âm thanh lớn liên tục vang lên suốt dọc đường. Gặp núi, núi đổ, gặp sông, sông trào, đến cả cổ thành nơi họ ngang qua cũng bị phá tan nát, khiến vô số người chửi rủa.
Thái tử Kim Ô hộc máu, không biết vì tức giận hay vì bị thương, hắn ta là thái tử tộc Kim Ô, cao quý biết chừng nào, chưa từng bị truy sát như thế, cũng chưa từng bị chê bai như thế.
Trong lúc tức giận, hắn ta lại thầm tát cho mình một bạt tai, trước đó khi ở rừng rậm Hồng Hoang thật không nên quay lại mà nên chạy đi luôn, vậy thì cũng sẽ không bị Diệp Thành truy sát khắp nơi thế này.
Phía trước lại là một dãy núi, hắn ta thiêu đốt tinh khí, tăng tốc độ và chạy vào trong.
Diệp Thành cũng bám sát theo sau, cầm theo Xích Tiêu dính máu, hắn đã không còn nhớ rõ có bao nhiêu người đã chết dưới kiếm mình suốt dọc đường, những người đó vốn không đáng chết nhưng lại cứ muốn đâm đầu vào Quỷ Môn Quan.