Hai người lần lượt đi vào trong, trước sau chỉ có một giây thì nhìn thấy một ngọn núi khổng lồ cao chót vót sụp đổ.
Đất đá bay tứ tung, thái tử Kim Ô nhếch nhác chạy ra, không dám tham chiến, bay lên trời chạy trốn, đôi mắt màu vàng đỏ ngầu, tiếng gào thét vang khắp trời: “Ngươi muốn không chết là không xong thật đấy à?”
“Mọi chuyện hôm nay đều do ngươi tự tìm lấy”, Diệp Thành hừ một tiếng, cách không trung chém một nhát kiếm có khả năng hủy diệt.
Kim Ô bỗng xoay người lại, lấy một chiếc khiên màu vàng ra chắn trước mặt, đó là cấp Thánh Binh.
Một nhát kiếm của Diệp Thành có uy lực cực mạnh, chiếc khiên dễ dàng bị chém vỡ như một tờ giấy trắng, Kim Ô cũng bị chấn động văng ra xa mấy trăm trượng, may là nhờ có tấm khiên, nếu không chắc là bị chém trúng rồi.
Bị thương quá nặng, khả năng hồi phục cực mạnh của hắn cũng bị phản phệ, vết máu trước ngực chứa cả sát khí nhát kiếm đó của Diệp Thành, hóa giải tinh khí của hắn ta, tốc độ vết thương lạnh lại khá chậm.
Người này lại rất ngoan cường, phun ra sương tiên, cuộn lấy một cái bình trấn yêu, định luyện hóa Diệp Thành.
Bình trấn yêu này cũng giống như tế đàn của Côn Bằng, nó có linh khí, quanh năm được nuôi dưỡng trong người, pháp khí như thế này là đáng sợ nhất nhưng cũng chỉ đáng sợ với tu sĩ bình thường.
Diệp Thành lại chẳng phải là tu sĩ bình thường, không những không tầm thường mà ngược lại cùng rất mạnh, mặc dù bị bình luyện yêu này thôn phệ vào trong nhưng khó có thể phong ấn được hắn, bình bảo này cũng khó chặn được uy lực một quyền của hắn.
Vừa rồi lao ra ngoài hắn đã thấy trời đất tối sầm, trên bầu trời có một vòng mặt trời thiêu đốt, chính là mặt trời Kim Ô.
Lại là chiêu này, nhìn thấy mặt trời Kim Ô, Diệp Thành lấy hơi lập tức chiêu hồi Tiên Hỏa Thiên Lôi, kéo cung thần hỏa lắp vào tiễn sấm sét, bắn một mũi tên có khả năng hủy diệt để tiêu diệt mặt trời.
Thái tử Kim Ô bị thương, cơ thể nứt ra, máu bắn ra xung quanh, bước chân lảo đảo suýt nữa thì ngã.
Cả người Diệp Thành lao đến chém một nhát kiếm vào đỉnh đầu Kim Ô, đánh một chưởng khiến cơ thể hắn ta thành bùn nhão.
Kim Ô gào lên, Nguyên Thần chạy trốn, sức mạnh Nguyên Thần thiêu đốt như một tia thần quang lướt qua bầu trời.
Nhưng sao Diệp Thành có thể để hắn ta bỏ chạy được, hắn chỉ liếc nhìn một cái, thần thông hủy diệt đã thay đổi, chuẩn bị tuyệt sát Kim Ô, khó khăn lắm mới ép được Nguyên Thần của hắn ta ra, không thể để cho hắn ta đi dễ dàng như thế.
Thế nhưng hắn vừa mới đuổi theo chưa đến vạn trượng thì đột nhiên đứng lại, sau đó xoay người chạy.
Chỉ thấy đằng sau hắn từng tiếng ầm ầm vang lên chấn động trời đất, mây mù cuộn trào như thể có nghìn binh vạn mã phi đến, bầu trời phản chiếu kim quang sáng ngời, nhìn kỹ mới mới là từng con chim màu đen.
Cường giả tộc Kim Ô kéo đến, trận thế to lớn, có rất nhiều Thánh Vương và Đại Thánh, vốn dĩ muốn đến rừng sâu Hồng Hoang nhưng nửa đường nghe nói thái tử Kim Ô bị truy sát nên họ bèn chạy đến đây.
Diệp Thành nhìn thấy cường giả tộc Kim Ô từ xa bèn xoay người bỏ chạy.
So với hắn, Kim Ô sắp rơi vào cái chết vui mừng không thôi, có cảm giác muốn khóc, liều mạng đến mức suýt bị đánh chết, bị đuổi giết gần như điên cuồng, cuối cùng cũng chống đỡ đến lúc hừng đông.
“Thái tử đừng sợ!”, một Đại Thánh Kim Ô dẫn đầu chạy đến, bảo vệ thái tử Kim Ô.
“Giết, giết cho ta!”, Kim Ô tức giận quát, mặc kệ vết thương, ngón tay run rẩy chỉ về hướng Diệp Thành bỏ chạy, mặt mày hung tợn, khàn giọng gào lên: “Bắt sống cho ta”.
“Đuổi theo!”, chín Đại Thánh của Kim Ô cùng vượt qua bầu trời đuổi theo, phía sau chúng còn có Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương, trận thế rất lớn khiến bầu trời bị nghiền ép đến mức rúng động, trời đất cũng đổi sắc.
“Chết tiệt”, Diệp Thành thầm mắng một tiếng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ còn một chút nữa thôi, thái tử Kim Ô đúng là người nắm giữ đại vận trời đất, hai lần đều được cứu trong lúc nguy hiểm.
Nói rồi hắn đi vào một dãy núi nhưng chưa được một giây đã hoảng sợ chạy ra, lăn lộn bò lổm ngổm, không hề có dáng vẻ của một thánh thể, tư thế tuyệt đối bá đạo.
Cũng không thể trách hắn như thế, chỉ là vì lại có cường giả xông đến giết hắn, không phải tộc Kim Ô mà là tộc Côn Bằng, dẫn đầu là chín cường giả cấp Đại Thánh, trận thế còn lớn hơn tộc Kim Ô.
“Giết, giết cho ta, bắt sống”, Côn Bằng cũng ở trong đó, điên cuồng gầm lên, đôi mắt màu vàng đầy tơ máu trở nên đỏ ngầu, vẻ mặt hung ác, cực kỳ vặn vẹo hệt như ác ma.
“Đuổi theo!”, Đại Thánh tộc Côn Bằng hừ một tiếng, tuyệt đối không buông tha cho Diệp Thành, tộc Côn Bằng là sự tồn tại như thế nào, bị nhục nhã ở đại hội Vạn Tộc như thế, Côn Bằng Hoàng cực kỳ giận dữ, đã thề sẽ giết thánh thể.
“Đúng là vớ vẩn!”, Diệp Thành mắng, khí huyết trong bụng sôi trào, có xúc động muốn phun ra máu.
Lần này đổi thành hắn chạy trốn, thiêu đốt khí huyết, có cảm giác sợ hãi, không dám dừng lại.
Tộc Kim Ô, tộc Côn Bằng lần lượt đuổi theo, trận thế của họ đều cực kỳ lớn.
Tu sĩ xung quanh thở dài, khiến người ta cảm khái, vừa rồi còn hung hăng đuổi giết Kim Ô, lúc này lại là người bị truy sát, hơn nữa số người truy sát lại nhiều.
Người đứng xem bên dưới ngày càng nhiều, họ tụ tập lại từ khắp nơi, còn chưa kịp đứng vững đã bị Diệp Thành lao đến làm cho rối loạn, vừa mới đứng vững lại thì đã bị Đại Thánh của hai tộc tông đến.
Trời đất lại ầm vang lần nữa, núi lở sông lật, những nơi đi qua đều bị tàn phá.
Cũng may Diệp Thành chạy trốn sớm, hơn nữa lại có Dịch Thiên Hoán Địa, mỗi khi sắp bị bắt, hắn đều có thể tránh được chiêu tuyệt sát nhưng dù như vậy, hắn cũng cực kỳ vật vã.
Cả đường bị truy đuổi, hắn chạy trốn về hướng Bắc, rồi lại bị ép quay về rừng rậm Hồng Hoang.
Khi trở lại lần nữa, dù có sự bình tĩnh hơn người, hắn không khỏi há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng hiện tại của rừng rậm Hồng Hoang, đập vào mắt hắn đâu đâu cũng là máu, cả trời đất đều là đẫm máu.
Hỗn chiến tàn khốc, máu bắn ra như mưa, rất nhiều người đều biến thành bản thể, người này to lớn hơn kẻ kia, con này còn cao hơn con nọ, điên cuồng tàn sát, nguyên thủy mà man rợ: Đại Bàng cánh vàng che trời, bị chém gãy cả hai cánh; Man Ngưu thượng cổ khổng lồ như một ngọn núi, thịt và cơ bắp chồng chất; Chiến Lang thái cổ bị cắt đứt máu xương, cơ thể cũng bị giẫm tan tác.
Hàng vạn chủng tộc từ xa xưa đã xảy ra tranh chấp, ân oán kéo dài đã lâu, cuối cùng cuộc đấu tranh của giới trẻ đã trở thành ngòi nổ, cho bọn họ một lý do chính đáng để nổ ra chiến tranh, tiếp tục các cuộc chiến của tổ tiên.
Đây giống như đại chiến Thần Ma, rất nhiều đại thần xuất hiện, đánh đến long trời lở đất.
Nhất thời, Diệp Thành chậm lại một nhịp, bị hai Đại Thánh của hai tộc Kim Ô và Côn Bằng đuổi kịp, hai người giơ tay lên, thần quang xuyên qua bầu trời, uy lực có thể nói là kinh người.
Thoáng chốc, Diệp Thành đã triệu hồi đỉnh lớn, biến thành một thanh kiếm thần thánh, hai tay nắm chặt để đón đỡ.
Thần quang của hai Đại Thánh cực kỳ nhanh, lần lượt đánh vào trên thần kiếm, tia lửa bắn ra.
Diệp Thành phun ra máu, thánh thể cũng bị nứt ra, người văng ra ngoài.
Thánh huyết bắn tung tóe, thậm chí còn nghiền nát từng vùng trời, cũng có mấy người xui xẻo, đánh rất hung hãn nhưng đều bị hắn vô tình đâm trúng làm cho máu thịt văng thành trăm mảnh.
Khi hắn rơi xuống đất thì rơi xuống vũng máu, máu xương của thánh thể đều lộ ra ngoài, đó là một đòn tấn công của hai Đại Thánh, hắn không chết đã là kỳ tích, đủ để kiêu ngạo xưng hùng xưng bá.
“Nghiệt súc, giết!”, cường giả tộc Kim Ô và Côn Bằng hợp sức lại đánh tới, che trời lấp đất, bóng người đen kịt, đứng ở khắp trời, bao vây một mình Diệp Thành ở lại.
“Đúng là năm xui tháng hạn!”, Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, không ngừng nôn ra máu.
“Phụ hoàng”, trong tình huống cấp bách, mọi người đều nhìn sang Viên Hoàng và Quỳ Ngưu Hoàng.
“Ở xa quá, cho dù có muốn cứu cũng đã muộn!”, mấy vị Hoàng đều lắc đầu, e là trước khi họ ra tay thì Diệp Thành đã bị giết rồi, cứu viện không thể tới kịp.
“Ta muốn độ kiếp, mau rời đi”, Diệp Thành truyền âm cho Viên Hoàng và Quỳ Ngưu Hoàng, bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào thiên kiếp để giải quyết cục diện hiện tại, không muốn đồng minh của mình bị liên lụy.
“Độ... Độ kiếp?”. Nghe thế, mấy người Viên Hoàng không chút nghĩ ngợi, lập tức xoay người bỏ chạy, thiên kiếp của thánh thể không phải chuyện đùa, dù là họ cũng cảm thấy run rẩy.