Tiên Võ Đế Vương

Chương 2243: Đến đêm khuya



Diệp Thành ra ngoài sơn động, đi ra cùng hắn còn có sáu Âm Minh tử tướng cấp Thánh Vương, đứng thẳng giống như cây lao phía sau lưng hắn, ngay ngắn thành hàng, hai mắt trống rỗng. 

 Hắn đạp một bước lên hư thiên, ra lệnh cho một Âm Minh tử tướng trong số đó công kích hắn, tự lấy thân mình thử chiến lực của Âm Minh tử tướng cấp Thánh Vương, cũng coi như trong lòng có cái nắm chắc. 

 Âm Minh tử tướng hành động, một bước đạp phá trời đêm, một quyền đánh xuyên hư thiên mờ mờ, hơn nữa còn tự dung hợp vào bí pháp thần thông, uy lực có thể nói bá tuyệt, chiến lực lại càng mạnh mẽ. 

 Diệp Thành cũng đột nhiên xuất quyền, tay cầm Âm Dương Càn Khôn, một quyền đỉnh cao, đối kháng với nó. 

 Hai quyền cứng rắn đối đầu, tiếng sấm sét vang lên, không gian chấn động, tấc tấc nổ tung, Diệp Thành bị đánh đạp lùi về phía sau mấy chục bước, mỗi một bước lùi lại đều khiến hư thiên dưới chân nổ tung. 

 Quả là bá đạo, Diệp Thành mỉm cười, kết thúc mệnh lệnh tấn công của Âm Dương tử tướng, mặc dù không thể so với tu sĩ Thánh Vương chân chính, nhưng một quyền này của nó đủ để tiêu diệt một vị cấp Chuẩn Thánh Vương. 

 Đây còn chỉ là Âm Vương tử tướng cấp Thánh Vương, nếu luyện ra cấp Đại Thánh, uy lực của nó sẽ càng mạnh. 

 Diệp Thành trong lòng thêm phần tự tin, tuy hai tộc Côn Bằng Kim Ô mạnh, nhưng hắn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu với bọn họ, hắn thích chơi giở thủ đoạn, mang theo nhiều Âm Minh tử tướng như vậy, cũng đủ cho hai tộc lãnh đủ. 

 Hắn thu hồi Âm Minh tử tướng, tìm một chỗ nham thạch, yên tĩnh ngồi đợi bọn Tiểu Viên Hoàng trở về. 

 Không biết từ khi nào, đã thấy phương xa phía chân trời có bóng người hiện ra, xa xa liền nhìn thấy là bọn Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu, tốc độ cực nhanh, chỉ phút chốc, đã tới dãy núi này. 

 Bộ dạng của sáu người rất khôi hài, đều khiêng một bao tải to, nhìn thế nào cũng đều giống mấy tên trộm, hơn nữa đều mặt mũi bầm dập giống nhau, xem ra đã bị người ta xách ra đánh một trận. 

 “Một trăm phần, không nhiều không ít”. Sáu người vứt bao đựng đồ xuống, mặt đen xì nhìn Diệp Thành: “Đệ có biết, những thứ đệ cần quý đến mức nào không”. 

 “Ta vay tiền tự mình mua, là các huynh không cho!” Diệp Thành rung đùi đắc ý rất không đứng đắn. 

 “Đi, lão tử phục rồi”. Sáu người chửi kháy, đều tức đến bật cười, lấy những vật liệu trong bao tải đi bán, còn đáng giá hơn năm nghìn vạn, bọn họ lại khăng khăng chọn cái sau. 

 Vì thế, khi bị phát giác lấy trộm từ gia tộc, bị chính cha của mình đánh một trận, thiếu chút nữa đánh chết, lúc đến đây đều chảy cả nước mắt nước mũi, thằng cha này hãm hại quá cao tay. 

 “Yên tâm, không lấy không đâu”. Diệp Thành thu lại đống vật liệu, lại nhét cho mỗi người một bình rượu: “Rồi sẽ có một ngày ta trả lại, phần ân tình này, lão thất ta ghi tạc trong lòng”. 

 “Đừng nói mấy điều vô dụng này, nói, đệ rốt cuộc muốn làm gì”. Mấy người đều nhìn chằm chằm Diệp Thành, tên này thoạt nhìn tuy không đứng đắn, nhưng một khi nghiêm túc thì rất dọa người. 

 “Tất nhiên là để làm chuyện lớn”. Diệp Thành mỉm cười: “Không lâu sau, ta sẽ mời các huynh thưởng thức một vở kịch lớn, xem như là tiền lời của những vật liệu này, đến lúc đó đừng để bị loá mắt”. 

 “Chuyện lớn?”, Đám Tiểu Viên Hoàng nhướn mày, không hiểu rốt cuộc Diệp Thành muốn làm gì. 

 “Tuy không biết chuyện lớn mà đệ nói là gì, nhưng chắc chắn là kinh thiên động địa”. Quỳ Ngưu lão đại nói xong, đưa bao chứa đồ cho Diệp Thành: “Đây là chín nghìn vạn nguyên thạch, coi như là tâm ý của mấy ca ca, dùng tiết kiệm chút, đừng con mẹ nó lãng phí khắp nơi”. 

 “Cảm ơn đại ca”. Diệp Thành cười, nhận lấy nguyên thạch, xoay người bước trên hư thiên: “Vẫn là câu nói kia, ân tình này, Lão Thất ta sẽ nhớ kỹ, năm nào đó nhất định sẽ trả lại”. 

 “Còn lắm lời”. Tiểu Viên Hoàng bĩu môi: “Giữ cái mạng thật tốt cho lão tử là được”. 

 “Lão Đại, lão thất sẽ không phải tìm Côn Bằng Kim Ô đánh nhau đấy chứ!”, Bắc Minh Ngư nhìn về phía Quỳ Ngưu: “Với bản tính của hắn, chắc chắn nuốt không trôi cơn tức này, quá nửa là làm như vậy”. 

 “Thực sự không hiểu nổi hắn”. Quỳ Ngưu hít sâu một hơi, trong mắt còn có ánh sáng thâm sâu lóe lên: “Lần này không muốn để chúng ta tham dự vào, nhất định là không muốn để chúng ta khó xử”. 

 Diệp Thành đi rồi, đến thành cổ gần nhất, mượn dùng truyền tống trận, đi về phía gia tộc Khổng Tước. 

 Đến đêm khuya, hắn mới lén lút lẩn vào trong nhà Khổng Tước, hạ xuống trên đỉnh núi Khổng Tước. 


 “Cứ nói đừng ngại”. Khổng Tước Đại Minh Vương ngồi xuống: “Có thể giúp, lão phu đương nhiên sẽ giúp”. 

 “Đối với tiền bối mà nói, có lẽ không khó”. Diệp Thành tế ra đại đỉnh, treo trước người Khổng Tước Đại Minh Vương: “Tiền bối là tu vi Chuẩn Đế, có thể giúp vãn bối luyện hoá thanh kiếm này không”. 

 “Chuẩn Đế Binh, kiếm Phần Tịch”. Khổng Tước Đại Minh Vương nheo mắt lại, dường như nhận ra kiếm Phần Tịch bị phong ấn trong đại đỉnh, hai ba giây sau, ông ta mới nhíu mày nhìn về phía Diệp Thành: “Pháp khí bản mệnh của Phần Tịch Lão Tổ, vì sao lại ở chỗ ngươi, đây là một Chuẩn Đế Binh”. 

 “Di tích Viễn Cổ, ông ta giết ta, bị ta chém chết rồi”. Diệp Thành nở nụ cười, tựa như gió nhẹ mây trôi.