“Ngươi... Ngươi chém Chuẩn Đế?”. Ngay cả Khổng Tước Đại Minh Vương cũng không khỏi kinh ngạc, tuy là di tích Viễn Cổ áp chế tu vi, nhưng Chuẩn Đế bị áp chế xuống cấp Chuẩn Thánh cũng không không phải một Chuẩn Thánh bình thường có thể đánh lại, chiến lực của bọn họ vô cùng mạnh mẽ.
Điều làm cho ông ta khiếp sợ chính là, Diệp Thành vậy mà làm được, chiến tích như thế, hoàn toàn nghịch thiên.
Không biết, nếu Diệp Thành nói ra chuyện tàn sát Thiên Ma Đế, thì không biết liệu Khổng Tước Đại Minh Vương có bị dọa khóc không, đó không phải là cơ thể Đế Đạo pháp tắc, mà là một Đại Đế hàng thật giá thật.
“Vẫn mong tiền bối giúp đỡ”. Diệp Thành chắp tay hành lễ: “Vãn bối lấy nó, có tác dụng lớn”.
Đại Minh Vương cười hiền lành, thu lại tâm tư khiếp sợ, đưa tay ra tóm lấy kiếm Phần Tịch.
kiếm Phần Tịch sáng bóng, sát khí hơn người, làm cho Diệp Thành cảm thấy áp lực gấp bội, sắc mặt cũng tái nhợt .
Nhưng mà, loại áp lực này đối với cấp Chuẩn Đế như Khổng Tước Đại Minh Vương mà nói, có thể trực tiếp bỏ qua, Phần Tịch Lão Tổ đến đây, cũng chưa chắc là đối thủ của ông ta, càng không nói đến pháp khí bản mệnh.
Khổng Tước Đại Minh Vương quả thực đại thần thông, phong ấn kiếm Phần Tịch, ngoắc tay kéo dẫn Tiên Hoả và Thiên Lôi từ trong cơ thể Diệp Thành ra, bao vây lấy kiếm Phần Tịch, dồn ép khí linh mạnh mẽ trong Chuẩn Đế Binh.
Nhất thời, liền nghe thấy trong thanh kiếm tiếng kêu gào vô cùng thê lương, Diệp Thành có thể nhìn thấy một đạo kiếm linh vặn vẹo, lao thoát ra ngoài, nhưng lại khó tránh khỏi sự giam cầm của Đại Minh Vương, chỉ có thể bị cường thế luyện hóa.
“Tiểu tử kia, lần này xem như ngươi nợ ta một ân tình”. Khổng Tước Đại Minh Vương một bên luyện hóa kiếm Phần Tịch, một bên cười nhìn Diệp Thành: “Ân tình này, năm nào đó phải trả đấy”.
“Trả, nhất định phải trả”. Diệp Thành nhếch miệng cười: “Nếu ta vẫn không trả nổi, thì để tiên tổ đến trả”.
“Vẫn... vẫn là ngươi trả đi!”, Khổng Tước Đại Minh Vương cười gượng một tiếng, nhắc tới Lục Đạo Tiên Tổ của Diệp Thành, toàn thân ông ta đều mất tự nhiên, đó là một người tàn nhẫn, hơn nữa tính tình còn vô cùng quái dị, bình thường không hé răng, một khi mất bình tĩnh, sẽ biến thành người chủ gặp người nào đánh người đó.
Ông ta vẫn còn nhớ cảnh tượng ở Huyền Hoang một nghìn năm trước, Huyền Hoang Ngũ Đại Cấm Khu, bị Lục Đạo lần lượt chém giết, lúc đi ra còn vui vẻ nhảy nhót, làm cho tứ phương đều kinh ngạc sửng sốt.
Ngoài chuyện đó ra, còn có năm trăm năm trước, cũng không biết Lục Đạo phát điên cái gì, một đống Chuẩn Đế bị ông ta đánh đến hoài nghi nhân sinh, những Chuẩn Đế này đến bây giờ vẫn đều đang bế quan.
“Tiền bối, hỏi ông một chuyện”. Đại Minh Vương đang chìm đắm, đột nhiên bị một câu của Diệp Thành phá vỡ: “Nam Vực này có tổ chức sát thủ mạnh, chuyên đi ám sát không?”.
“Tìm bọn họ có việc”. Diệp Thành cười nói: “Nếu tiền bối biết, mong ông hãy nói cho vãn bối”.
“Tổ chức sát thủ mạnh thì cũng có một cái”. Đại Minh Vương không có hỏi sâu, chậm rãi nói: “Tên của họ là Thiên Diệt, rất là thần bí, cũng cực kỳ mạnh, các chủng tộc lớn Nam Vực đều không dám tuỳ tiện trêu chọc, danh tiếng của Thiên Diệt không tồi, chưa từng sẩy tay, tiền thù lao nhiệm vụ bọn họ đòi cũng rất cao, người bình thường tuyệt đối không mời nổi”.
“Thiên Diệt, tên này đặt rất hay”. Diệp Thành ngoài mặt mỉm cười, ánh mắt lóe ra tinh quang.
Đây cũng là một trong những tính toán của hắn, bỏ tiền thuê người giết, đây vẫn có thể coi là một biện pháp tốt.
Tuy là không xử lý được cao thủ của hai tộc Kim Ô Côn Bằng, nhưng thừa đủ để ám sát những người tu vi thấp, không đánh thì thôi, nếu đánh thì đánh bọn họ thật đau, bất kể mọi giá.
Khổng Tước Đại Minh Vương không nói gì nữa, chuyên tâm luyện hoá kiếm Phần Tịch, thỉnh thoảng cũng sẽ liếc nhìn Diệp Thành một cái, không biết tên tiểu bối này rốt cuộc muốn làm gì, luôn cảm giác có chuyện lớn sắp xảy ra.
Diệp Thành vẫn chưa chú ý đến ánh mắt thâm sâu của Khổng Tước Lão Tổ, hắn đang suy tư, mỗi một bước kế hoạch đều phải cẩn thận, dù sao cũng là chủng tộc mạnh, không thể đi sai một bước thua cả ván cờ.
Vào tay, hắn liền cảm nhận thấy sức nặng của thanh kiếm, nếu phải vung kiếm, cần thúc dục pháp lực tinh nguyên của toàn thân.
Mặc dù nó không có kiếm linh, nhưng kiếm khí của nó vẫn bá đạo như trước, tuy là không thể phát huy ra toàn bộ uy lực, cũng mạnh hơn rất nhiều so với Đại Thánh Binh, nếu lấy kiếm này đi giết địch, nhất định một kiếm giết một mảnh.
“Nhớ kỹ, ngươi nợ ta một ân tình”. Khổng Tước Đại Minh Vương đi rồi, để lại tiếng cười điềm đạm, thanh âm hiền hoà, trước khi đi cũng không quên nhìn Diệp Thành đầy thâm ý.
“Nhớ rõ!”. Diệp Thành mỉm cười, thu hồi Chuẩn Đế Binh Phần Tịch, xoay người bay ra tiên sơn.