“Có phải hay không thì không quan trọng!”, có người bật cười: “Quan trọng là báo ứng đến rồi, hơn nữa còn nặng hơn tộc Kim Ô, ba khu mỏ nguyên thạch, nhiều tiền lắm đấy”.
“Ta nói nghe này, cũng đáng đời lắm”, rất nhiều người đều không khỏi nói làm tốt lắm: “Kiềm chế sức mạnh, bình thường cũng đi bắt nạt khắp nơi, lần này gặp báo ứng rồi đấy. Cướp hết của chúng mới được chứ?”
“Tra, tra ngay cho ta”, đại điện Côn Bằng, Côn Bằng Hoàng tức giận hét lên như kẻ điên.
“Chuyện tốt do ngươi làm đấy”, tất cả trưởng lão tộc Côn Bằng đều đỏ ngầu mắt nhìn chằm chằm Côn Bằng Hoàng: “Đều là do ngươi làm gì cũng ngang ngược láo xược, khiến Côn Bằng tổn thất nặng nề, sáu Đại Thánh, hai mươi mấy Thánh Vương, trăm thánh Chuẩn Thánh Vương, vô số người trong tộc phải trả bằng máu”.
Thái tử Côn Bằng nghiến răng nghiến lợi nhưng không nói lời nào, nét mặt đầy ý vị và chế giễu thường ngày đã không còn hiện lên trên mặt gã nữa, chỉ còn lại vẻ hung ác, đôi mắt màu vàng kim biến thành màu đỏ, gã là thái tử Côn Bằng, có địa vị và thân phận cao quý, sao cam lòng bị tính kế như vậy được chứ?
Đây quả là một sự trào phúng, trước đây không lâu lúc tộc Kim Ô bị thương, gã còn có hứng thú xem kịch hay nhưng hôm nay, họ đã nối gót Kim Ô, hơn nữa đều là do gã, tổn thất của họ thậm chí còn nặng nề hơn tổn thất của tộc Kim Ô.
Bên này, Diệp Thành đã quay lại trang viên nhỏ trong phân các Xích Diễm, chín Đại Thánh và cả trăm Thánh Vương đều đang đợi, rất nhiều người bị thương nhưng đều không đáng kể và không có thương vong.
“Lần này làm tốt lắm”, Diệp Thành khẽ cười, sau đó đưa nửa phần tiền thù lao cho họ”, quân đánh thuê Xích Diễm làm việc quả nhiên đáng tin cậy, rất mạnh, rất gan dạ”.
“Vơ vét được không ít nhỉ’, một đám Đại Thánh vuốt râu nhìn Diệp Thành, sau khi họ đi, Diệp Thành vẫn còn vơ vét ở khu mỏ, mặc dù chỉ mất nửa canh giờ nhưng có lẽ thu nhặt được không ít.
“Các ngươi cũng lấy không ít đấy”, Diệp Thành lắc đầu, hắn có thể thấy rõ thân pháp của đám người này rất lợi hại, bản lĩnh cũng rất tốt, vừa nhìn đã biết từng làm không ít thủ đoạn vụng trộm, nếu không sao có thể nói là quân đánh thuê chứ? Kiểu nào cũng liều được.
“Thì tay không ngứa ngáy quá mà!”, rất nhiều Đại Thánh và Thánh Vương đều lộ ra vẻ mặt rất thú vị, lần này quả thật thu về được rất nhiều, có thù lao, còn có cả quặng mỏ, lần này họ mới là người thắng đậm, kể từ khi Xích Diễm thành lập đến nay chưa có thu hoạch nào lớn như vậy.
“Thế nào, ngươi còn muốn làm nữa không?”, một tên Đại Thánh mập chọc vào Diệp Thành, nheo mắt, cười hơi dung tục: “Nghe nói khu mỏ tộc Bát Kỳ cũng có không ít quặng mỏ”.
“Nếu các ngươi không lấy tiền thù lao thì ta không ngại”, Diệp Thành bật cười.
“Đừng thế chứ, bọn ta là quân đánh thuê mà”, Đại Thánh mập bĩu môi, liếc nhìn Diệp Thành.
Xung quanh đều là những tiếng bàn luận, hết người này đến người khác tạo thành một làn sóng, các cuộc nói chuyện đều là về những chuyện trong vài ngày qua, nhất là chuyện ba khu mỏ của Côn Bằng bị tấn công vào đêm qua, tiếng xì xầm chậc lưỡi vang lên không dứt.
Diệp Thành chỉ làm người nghe, thầm lẩm bẩm, mặc dù trận chiến đêm qua khiến cho tộc Côn Bằng bị tổn thất khá nhiều nhưng vẫn chưa đạt được mục đích cuối cùng của hắn: Tiêu diệt thái tử Côn Bằng.
Hắn đang nghĩ làm sao mới có thể dụ Côn Bằng ra, bắt cóc tống tiền? Lặp lại trò cũ?
Suy đi nghĩ lại, hắn chỉ thấy làm thế đáng tin cậy nhất, chỉ cần Côn Bằng ra ngoài thì mọi thứ sẽ dễ giải quyết, hắn đã chắc chắn có thể tiêu diệt gã nhưng nếu gã làm rùa rụt cổ không chịu ra thì nan giải rồi.