Đường phố nào nhiệt, phồn hoa sầm uất, hương trà thoang thoảng, hương cam thanh tuần, có chút cổ xưa.
Người khắp thành đều đang bàn tán, chỉ có Diệp Thành bình tĩnh ngồi ở quán, yên tĩnh thưởng trà, như một cao nhân ẩn sĩ, nhắm mắt làm ngơ chuyện thiên hạ, chỉ có ánh mắt phản chiếu trong chén trà.
Không biết bao lâu, mới thấy hắn đứng dậy, để lại một khối nguyên thạch trên bàn, đi vào đám đông ồn ào, bản đồ trong đầu có thay đổi, đã chọn xong nơi lấy tiền chuộc.
Nhắc đến nơi lấy tiền chuộc này, cũng phải chú ý, không thể cách tộc Côn Bằng quá gần, chẳng những không thể quá gần, mà nhất định còn phải cách xa, né tránh lão tổ Côn Bằng và đế binh.
Chẳng mấy chốc, một câu nói nhẹ nhàng truyền đi khắp chín tầng trời, vang vọng khắp bốn phương tám hướng: “Tộc Côn Bằng, muốn chuộc người của gia tộc ngươi thì đến Thái Sơn Nam Vực, đừng để quá hạn, còn nữa, thái tử nhà ngươi nhất định phải có mặt, nhiều ngày không gặp, lão phu cũng rất nhớ hắn”.
Một câu nói khiến Nam Vực vốn đang ồn ào lại càng sôi sục, âm thanh bàn tán xôn xao khắp thiên hạ: “Ta đã nói mà! Cướp mỏ quặng nguyên thạch, chắc chắn là còn trò phía sau, bắt cóc tống tiền đòi tiền chuộc, giống hệ với tộc Kim Ô, vả lại, thái tử nhất định phải có mặt”.
“Xem ra, tiền chuộc này sẽ không ít đâu”. Mấy người già đều vuốt râu, vẻ mặt đầy thâm ý trầm ngâm: “Còn nhớ lão tổ nhà họ Diệp kia, để khiến tộc Kim Ô chịu thiệt mà không tiếc mạng già của mình, lần này, hơn phân nửa cũng là tên điên không cần mạng kia thôi”.
“Thái tử Côn Bằng tiêu diệt không ít gia tộc, có điều không biết lần này là gia tộc nào”.
“Muốn biết gia tộc nào thì cứ đi xem thì biết”. Không ít người đã tụ tập thành nhóm lao về truyền tống trận, các thành cổ nào cũng như vậy, tụ tập từ khắp nơi, mục tiêu đều là Thái Sơn Nam Vực.
“Tự tìm đường chết”. Tộc Côn Bằng hừ lạnh, Côn Bằng Hoàng tức giận, đại điện cũng rung chuyển.
“Giống hệt với tình huống của tộc Kim Ô, mục tiêu rất rõ ràng”. Đại trưởng lão tộc Côn Bằng hừ lạnh, khi nói còn không quên liếc nhìn thái tử Côn Bằng, vẻ mặt cực kỳ khó coi, chính vì tên này mà Côn Bằng chịu tổn thất nặng nề, trong đó còn có cháu trai ruột thịt của ông ta nữa.
“Nếu đã chỉ đích danh ta đi, bổn vương tất nhiên phải đi”. Thái tử Côn Bằng nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ rực, vẻ mặt hung tàn, sát khí kinh khủng, đã không thể kiểm soát nổi.
“Ngoan ngoãn ở lại trong gia tộc đi”. Côn Bằng Hoàng lạnh lùng nói: “Tình cảnh bi thảm của tộc Kim Ô, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao? Gia tộc đã sắp đến lúc tự phong rồi, bổn vương không muốn có chuyện gì xảy ra cả”.
“Nhưng người kia đã chỉ đích danh thái tử đi”. Đại trưởng lão Côn Bằng thấp giọng nói một câu: “Nếu thái tử không có mặt, sợ rằng người kia sẽ nổi điên, một khi muốn cá chết rách lưới, thì không biết lại mất mạng bao nhiêu người trong tộc nữa”.
“Chuyện này đơn giản”. Một trưởng lão Côn Bằng lập tức dùng bí pháp, biến hóa thành hình dạng thái tử Côn Bằng, ngay cả hơi thở cũng bắt chước giống hệt: “Như vậy, người kia sẽ không nhận ra”.
“Đúng ý ta đó!”. Côn Bằng Hoàng nói, sải bước ra khỏi đại điện Côn Bằng, tự mình dẫn quân, đưa tám vị Đại Thánh ra khỏi tiên sơn, sau đó còn uy nghiên truyền lời về: “Truyền lệnh phân điện thứ nhất và thứ bảy, mỗi chỗ cử mười vạn binh đến bao vây Thái Sơn Nam Vực cho bổn vương”.
Thái Sơn là đỉnh núi cao nhất Nam Vực, như một biểu tượng, đứng trên đỉnh núi, có thể quan sát bốn phương tám hướng.
Truyền thuyết liên quan đến Thái Sơn cũng có, cũng giống như Thương Mang, ngọn núi này có liên quan đến một Đại Đế từ xa xưa, nhưng đến nay cũng không biết, thời gian đã lâu, không thể kiểm chứng.
Người hóng chuyện từ khắp nơi đã tụ tập tới, một vùng đen nghịt, đều đứng trên không, vây thành hai ba tầng xung quanh Thái Sơn, ánh mắt đều như nhau, tập trung vào một tảng đá lớn trên đỉnh núi.
Nơi đó, có một người ngồi xếp bằng, mặc đồ đen, đeo mặt nạ Quỷ Minh, không nhìn rõ gương mặt.
“Xem ra, tộc Côn Bằng phải mất máu nhiều rồi, nếu là ta, lão tử liều mạng cũng đòi bằng được tiền chuộc”.
“Người của tộc Côn Bằng đến rồi”. Không biết là ai vừa nói, ánh mắt mọi người xung quanh đều dời từ đỉnh núi sang tâng mây cuồn cuộn kia, chín bóng người cưỡi mây đạp gió tiến đến, đi cùng là sấm chớp uy nghi, đầy áp lực, cơn chấn động như muốn nghiền nát cả bầu trời.
“Chúng ta nên lui ra sau đứng xem đi! Mẹ nó lại có quân đội tu sĩ”. Người nhanh mắt đã tự giác lùi ra sau, đứng từ xa, nhìn thấy bóng người ùn ùn kéo đến.
“Ít nhất cũng đến hai mươi vạn người, đại quân phân điện sao?”. Có người kinh ngạc, bước chân không hề chậm lại, lập tức rút lui mấy vạn trượng, quân đội tu sĩ không phải chuyện đùa đâu, rất hung hăng.