Niềm vui ấy khiến Diệp Thành trở tay không kịp, cảm thấy sức mạnh đồng tử sống lại, lực lượng dồi dào khiến con ngươi hắn sáng như sao. Con bài chủ chốt đã quay lại làm hắn tự tin hơn rất nhiều.
Niềm vui quá lớn, song, hắn lại cảm thấy hơi khó hiểu, nguyền rủa của đế binh tuyệt đối không thể biến mất một cách không rõ lý do như vậy được: "Lẽ nào họ đã chết nên mới giải nguyền rủa để tránh khiến đế binh bị hư tổn?"
"Quay lại rồi!", khi hắn đang nghĩ ngợi thì đám Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng gần đó đã đứng dậy ngẩng đầu nhìn bầu trời phía Tây Nam với vẻ khó hiểu, không biết đang làm gì.
Suy nghĩ của Diệp Thành bị ngắt quãng, vô thức nghiêng đầu nhìn họ: "Cái gì quay lại?"
"Gia tộc của chúng ta, đều quay về đất tổ rồi", đám Quỳ Ngưu đáp xong lại ngồi xuống: "Cũng là lời nói tự phong cho mình lúc trước, không biết năm nào tháng nào mới quay lại được".
"Đất tổ?", Diệp Thành cau mày: "Gia tộc mấy người không phải là dân địa phương ở Huyền Hoang?"
"Đương nhiên không phải rồi", Tiên Vương Hạc cười: "Tiền bối của chúng ta đều đến Huyền Hoang ở thời cổ, chỉ khi gặp phải tai nạn mới trở về đất tổ né tránh, giống như lần này".
"Đất tổ ở sâu trong tinh không, cũng có thể nói là ở rìa vũ trụ", Bắc Minh Ngư cũng xen vào: "Dù là chúng ta cũng không biết vị trí cụ thể, khoảng cách ấy là vô cùng xa xôi".
"Chẳng những là chúng ta, rất nhiều thế lực ở Huyền Hoang như chín tộc viễn cổ hay Tiên Tộc, Phượng Hoàng Tộc cũng không phải dân bản xứ. Đất tổ của họ đều ở sâu trong tinh không".
"Kim Ô Tộc và Côn Bằng Tộc cũng trở về đất tổ hơn nữa, nguy cơ của ngươi tạm thời được hóa giải rồi đó", Tiểu Viên Hoàng cười: "Truy nã của Vạn Tộc cũng hủy bỏ, không còn bị họ lăm le nữa".
"Hèn gì!", Diệp Thành xoa cằm lẩm bẩm: "Hèn gì nguyền rủa trên tiên nhãn đã được hóa giải, chắc chắn có liên quan đến việc họ trở về đất tổ, đúng là niềm vui bất ngờ mà".
"Không có Vạn Tộc cản trở, chúng ta có thể xông pha ra một khung trời rồi", Quỳ Ngưu giơ bình rượu lên nói: "Lần này coi như là rèn luyện, tiếng tăm các các anh em chắc chắn sẽ truyền khắp Huyền Hoang".
Một câu lập tức khiến bầu không khí trở nên sôi động, anh em hòa thuận, không còn ngần ngại.
Diệp Thành thầm cảm khái, cũng vô cùng hâm mộ sự quyết đoán của đám Quỳ Ngưu. Họ đều là thái tử của những tộc lớn, song lại không theo gia tộc quay về đất tổ, trái lại còn một mình rèn luyện. Phải biết rằng, khắp Huyền Hoang đâu đâu cũng có nguy hiểm.
Đây có lẽ là điều mà lớp tiền bối trong tộc muốn thấy nên mới không có ép họ quay về. Chỉ có thật sự trải qua mưa to gió lớn mới có thể trưởng thành, chống lại được sự tôi luyện của thói đời mới lột xác được.
Mãi đến khi bình minh, mọi người mới lắc lư đứng dậy, hóa giải cơn say bước lên trời.
Bầu trời ửng hồng, bảy người trở về Từ Bi Thành. Vừa vào thành, tiếng bàn tán đã tràn ngập đường xá, đều nói đến chuyện hôm qua. Bảy tên yêu nghiệt, ai cũng nổi như cồn.
"Cuối cùng cũng nổi tiếng một phen", Tiểu Viên Hoàng vuốt lông, đi đường đầy oai phong.
"Đi theo lão Thất đúng là có cả tá cơ hội chơi ngầu", mặt mày Đại Địa Võ Hùng tràn ngập thâm ý.
"Nói thật, đại ca là ta cũng cảm thấy rất xấu hổ", Quỳ Ngưu gãi gãi đầu nói.
"Đừng nói nhảm nữa, có tính toán gì chưa?", Diệp Thành dẫn đầu dừng lại trước truyền tống trận, khá là hứng thú nhìn đám Quỳ Ngưu: "Đừng nói mấy câu tạm biệt, báo vị trí cụ thể đi".
"Ta muốn đi Đông Hoang", Xuyên Sơn Giáp cười nói: "Ngắm mỹ nhân đẹp nhất Đông Hoang trước, xong rồi băng qua biển sao Hồng Hoang đến tinh không phía Đông. Đó sẽ là một khoảng thời gian rèn luyện dài dòng".
"Bọn ta lại ngược lại, đi tinh không phía Tây", Tiên Vương Hạc và Bắc Minh Ngư kề vai sát cánh, tính cách đều giống nhau như đúc: "Còn chưa đi khỏi Huyền Hoang, coi như mở mang tầm mắt".
"Vậy thì tạm biệt nhé, giang hồ lặn lội, chúng ta..."
"Đi thì đi thôi, nhão nhão dính dính là sao", không chờ đám Tiểu Viên Hoàng nói xong, Quỳ Ngưu đã giơ chân đá mỗi người một cái bay ra ngoài: "Còn muốn kiếm nước mắt của ta à, tính làm gì thế?"
"Thích nhất cái tính ấy của đại ca!", Tiểu Viên Hoàng đều bước vào truyền tống trận khác nhau, đưa lưng về phía Diệp Thành và Quỳ Ngưu vẫy tay nói: "Hẹn gặp lại, giữ sức khỏe nhé".
"Dưng thấy có chút đa cảm!", Diệp Thành không thấy gì, Quỳ Ngưu lại có chút muốn khóc.