Nói xong, Quỳ Ngưu nhấc chân bước vào Truyền Tống Trận của thành cổ, Diệp Thành mỉm cười, cũng bước theo.
Mười mấy ngày tiếp theo, hai người không ngừng lướt qua các thành cổ, mục tiêu là phương bắc.
Quỳ Ngưu muốn đi tìm Tây Tôn đánh nhau, Diệp Thành muốn đi tìm Sở Huyên Sở Linh, hai người quả thực là thuận đường.
Mười mấy ngày này, hai người lần lượt bước qua mấy chục tòa thành cổ, mỗi một tòa thành cổ đều nghi ngút khói hương, số người tin theo đạo Phật khá đông, làm cho nơi nơi của vùng đất Tây Mạc đều tràn đầy vẻ trang trọng và bình yên.
Tây Mạc quả đúng là nhiều chùa chiền, cũng chính vì như thế, nơi tu sĩ tụ tập, gặp nhiều tăng lữ và tôn giả, chúng sinh niệm lực thần bí, làm cho hai người bọn hắn đều kiêng dè, truyền thừa của Phật rất bất phàm.
Cả dọc đường sau đó, hai người vẫn đi cùng nhau giống như du khách tham quan, mỗi khi đến một thành, Diệp Thành đều lấy bức hoạ cuộn tròn ra hỏi, đến mỗi một thành, hắn đều sẽ sử dụng Chu Thiên tìm kiếm người chuyển thế của Đại Sở.
Đáng tiếc là, trước sau đã bước qua hơn trăm tòa thành, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng người chuyển thế.
“Phía trước là thành cổ Vong Xuyên, đây là toà thành cổ gần nhất với cấm địa Vong Xuyên”. Quỳ Ngưu vùi đầu xem bản đồ, tìm được vị trí hiện tại, nói như có như không.
“Có tên tuổi sánh ngang với Minh Thổ, Luyện Ngục, Thiên Hư, đất Vong Xuyên chắc chắn cũng là vùng đất chẳng lành”. Diệp Thành cười, sắc mặt có chút tái nhợt, khóe miệng thỉnh thoảng còn có máu tươi tràn ra.
Khoảng thời gian này, hắn đã sử dụng quá nhiều lần Chu Thiên Diễn Hoá, tu vi và tuổi thọ không ngừng bị giảm đi, cho dù là thủ đoạn của hắn, cũng khó nghịch chuyển, chỉ có thể chấp nhận sự phản phệ nực cười một cách bị động như vậy.
Quỳ Ngưu thu lại bản đồ, nhìn Diệp Thành từ trên xuống dưới, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt cũng có chút kỳ quái: “Ta nói này, tu vi của ngươi là như thế nào vậy, không tăng lên mà còn giảm xuống”.
“Có lẽ tội giết người quá nhiều, bị báo ứng rồi”. Diệp Thành nhún vai, tiến vào Thành cổ Vong Xuyên.
Quỳ Ngưu lại cau mày, thân là lão đại, hắn ta tự nhận là vẫn rất hiểu Diệp Thành, nhưng dọc đường đi, hắn ta càng ngày càng không thể nhìn thấu Diệp Thành, cả con người hắn đều tràn đầy cảm giác thần bí.
Tạm thời không thể nghĩ ra, hắn ta cũng không nghĩ nữa, gãi đầu đi theo Diệp Thành vào thành cổ.
Vừa vào thành, hai người liền dừng chân, đều vô thức ngẩng đầu lên, ngước nhìn thấy một pho tượng Phật đứng sừng sững ở giữa thành, tượng Phật quá lớn, có thể nói là đội trời đạp đất.
Đó là một pho tượng Phật lớn đứng lặng giữa trời đất, được khắc hoạ trông rất sống động, gương mặt hiền lành, mắt Phật ôn hoà, tuy là một pho tượng, nhưng toàn thân lại toát ra ánh sáng tốt lành và trang nghiêm.
Dưới chân tượng Phật, rất nhiều người quỳ lạy, trong phạm vi một vạn trượng đều là nơi thần thánh không thể xâm phạm, trong lư hương khổng lồ cắm đầy hương hướng về các phía, mỗi một que hương đều là thành kính.
“Thật biết làm màu”. Quỳ Ngưu ôm vũ khí, thổn thức tặc lưỡi: “Người sống đến mức độ này mới thật sự là giỏi, tuy là đã chết, nhưng vẫn được người đời nhớ đến, thật lợi hại”.
Diệp Thành không nói, lẳng lặng ngước nhìn, biết tượng Phật kia là ai, chính là Phật Đế - vị đế quỷ dị nhất trong một trăm ba mươi Đế của Huyền Hoang, giống y hệt Phật ảnh do Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú biến hoá.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy trong Thần Hải có tiếng chuông Đại Lữ, xen lẫn Phật âm hùng hậu, bắt nguồn từ xa xưa, cổ xưa mà thần bí, cũng hàm chứa ma lực khiến người khác không thể chống lại.
Hắn không khỏi nhíu mày, tâm thế phòng thủ, vẻ kiêng dè càng sâu hơn, thật đúng là như lời Thái Hư Cổ Long nói năm đó, tu luyện Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, thì sẽ khó mà gạt bỏ nhân quả với Phật.
Sau khi chính mắt nhìn thấy uy lực của niệm lực, hắn mới nảy sinh lòng kính sợ đối với Phật Tổ, biển niệm lực của chúng sinh là sức mạnh vô tận, Đại Đế cùng cấp bậc, gần như không phải là đối thủ.
Truyền thừa của Phật gia không biết bắt nguồn từ niên đại nào, nhưng đã được định trước sẽ là một mạch hương khói không đứt, cho dù người đời vẫn còn một người thành kính quỳ lạy, bọn họ sẽ vẫn trường tồn thế gian.
“Ta đi tìm chút thú vui, ngươi đừng có bỏ đi một mình, ngày mai cùng đi xem cấm địa Vong Xuyên”. Quỳ Ngưu vỗ vỗ vai Diệp Thành, liền khiêng chiến phủ, vừa ngân nga vừa đi khỏi.
Diệp Thành không đáp lời, cũng thu hồi ánh mắt nhìn tượng Phật Đế, nhìn đánh giá Thành cổ Vong Xuyên.
Toà thành này cũng giống mấy chục toà thành cổ bọn họ đã đi qua, hương khói ngập tràn, cũng có tượng Phật Đế sừng sững, lại thu hút sự thờ cúng từ tứ phương, làm cho toà thành này rất là phồn hoa.
Tuy là một tòa thành, lại càng giống như thánh địa Phật môn, những lầu các, tửu quán thậm chí là cầu hình vòm ở hai bên đều mang đậm hơi hướng Phật, một khi bước vào thành liền sẽ không nhịn được thành kính quỳ lạy.
Diệp Thành vẫn giữ tâm lý phòng thủ, Phật nhiều quá mức, không để ý một cái sẽ biến thành tín đồ, cái gọi là đạo, cũng sẽ trở thành hương khói của Phật gia, cũng không thể bị dụ dỗ.
Hắn sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá, suy tính một lượt, vẫn không tính ra thành này có chuyển thế.
Bất đắc dĩ, hắn thu hồi thần thông, lấy ra bức họa Sở Huyên, đến trước một quầy hàng.
Chủ quầy hàng là một thiếu niên, đang cầm một bộ sách có liên quan đến Phật xem, ý vị thâm trường.
Lại nhìn những vật phẩm hắn ta bày bán cũng phần nhiều liên quan đến Phật, như là tràng hạt, giáng ma xử, đàn hương, thiền trượng, cái gì cần có đều có, mỗi một vật đều tràn đầy thánh quang của Phật.
Thiếu niên hơn phân nửa cũng là một tín đồ Phật gia, sách của Phật gia, xem đến mê mẩn, Diệp Thành đứng trước quầy hàng hai ba giây, vẫn không thấy hắn ta bỏ sách Phật xuống, khiến cho Diệp Thành rất là xấu hổ.
“Tiền bối có từng gặp qua người này không?”. Diệp Thành mở bức hoạ cuộn tròn ra, mở miệng vẫn xưng là tiền bối, tuy chủ quầy hàng có bộ dáng thiếu niên, nhưng thực ra là một ông lão, cấp Thánh Vương.
Nghe vậy, thiếu niên lúc này mới buông sách cổ xuống, đôi mắt trong veo, liếc về phía bức hoạ cuộn tròn kia.
Hắn ta nhìn xong, không khỏi sờ sờ cằm: “Cô gái này quả thật có chút quen mặt, chắc là khoảng hơn một trăm năm trước, về phần gặp ở đâu, thì đã quên rồi, hình như cũng đang tìm người”.
Diệp Thành trong lòng run lên, vội cuống cuồng nói, ngữ khí khiêm tốn: “Khoảng thời gian trước thành Vô Lệ hạ xuống Tây Mạc, một cô gái bước ra từ trong đó, tiền bối cũng biết nàng ta hiện nay đang ở đâu không”.
“Không biết!”. Thiếu niên khẽ lắc đầu, lại cầm lấy sách Phật: “Đến hỏi Thích Già tôn giả, ông ta am hiểu mọi việc, có lẽ sẽ biết được, ba ngày sau ở Linh Sơn, ông ta sẽ đi nơi đó giảng Phật hiệu”.
“Đa tạ tiền bối!”. Diệp Thành chắp tay, xoay người rời đi, trong lòng kìm nén không được kích động.
Có mục tiêu là Thích Già tôn giả, hắn không đi hỏi người khác nữa, mà đi lang thang trên đường lớn, ánh mắt quét tới quét lui các quầy hàng hai bên, kỳ vọng có thể đào ra chút bảo bối.
Hắn không dám tuỳ tiện đụng vào đồ vật của Phật gia, nhân quả của Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú còn chưa kết thúc, hắn cũng không muốn dính thêm nhân quả khác nữa, Phật gia bất phàm, không thể chọc vào.
Đi dạo một vòng, quả thực thu hoạch được rất nhiều, pháp khí cấp Thánh Nhân bị hắn quét sạch không ít, trong đó không thiếu pháp khí Chuẩn Thánh Vương, cả đường thu hoạch, ngày khác phân chia cho những người chuyển thế.
Không biết là lúc nào, hắn mới xoay người vào một quán rượu nhỏ, tìm một vị trí gần cửa sổ.
Rất nhanh, Quỳ Ngưu đã đến, trên cổ đeo một tràng hạt, mỗi một hạt đều óng ánh, rất là bất phàm, toả ra Phật quang, có ý cảnh của Phật, là một Phật khí đặc biệt.
“Tôn giả cấp Chuẩn Đế, tất nhiên phải đi nghe thử, nếu đã đến đây, thì không thể bỏ lỡ”.
“Vậy ngươi phải che giấu kỹ một chút, đến lúc đó sẽ có người quen cũ của ngươi, ưm, nói chính xác hơn là kẻ thù, cũng sẽ chạy tới nghe pháp, như là đám tiện nhân thần tử Yêu tộc và thần tử Thần tộc”.
“Đến đâu cũng có chuyện”. Diệp Thành cau mày, luôn cảm thấy có một loại cảm giác cực kỳ không tốt.
“Nếu Tây Tôn cũng đi, thì là tốt nhất”. Quỳ Ngưu hung hăng vặn vẹo cổ trâu của hắn ta, cơn thịnh nộ lại nổi lên, ở nơi nào đó đang bùng nổ lôi quang: “Cũng đỡ cho ông đây tìm khắp nơi”.