Tiếng bàn luận ngất trời, khắp bầu trời các thần tử thần nữ, thái tử công chúa, ai nấy cũng đều hừng hực khí thế.
Trời đất hoàn toàn hỗn loạn, biến thành hiện trường đánh nhau của các nhóm tộc.
Đại chiến chấn động không nhỏ, cảnh tượng đẫm máu liên tiếp không ngừng, máu chảy xuống như mưa, nhuộm đỏ bầu trời, như chùm lên tấm vải tố sa màu đỏ.
Không ít người đều nhìn hướng Linh Sơn, cách rất xa, trông thấy Thích Già tôn giả, ông ta cũng là một trong những người đang xem cuộc chiến.
Nhiều người như vậy, người xấu hổ nhất có lẽ là ông ta.
Đường đường là một người giảng pháp Linh Sơn, khắp nơi nể mặt, người người đều đến nghe pháp, còn chưa bắt đầu bài giảng, một đám ranh con đã đánh nhau ở bên ngoài núi, hơn nữa không phải một người hai người, mà là một đám, còn là đánh hội đồng.
Thích Già tôn giả mỉm cười, tuy là cấp Chuẩn Đế, nhưng lại không hề tức giận, an tâm xem cuộc chiến, vẻ mặt vừa vui mừng vừa kinh ngạc tán thán.
“Tôn giả, chẳng bằng mạnh mẽ trấn áp”. Một Phật Đà tiến lên, thiền đạo cũng không yên, trên mặt còn có vẻ giận dữ.
“Không cần, yên lặng xem là được”. Thích Già xua tay cười.
“Nhìn thấy chưa, Thánh Thể lại diệt một người”. Trong khi hai người nói chuyện, một nhóm lão già tụ tập lại, mỗi người đều khoanh tay trong áo, nhìn với ánh mắt sáng rực, liên tục thổn thức tặc lưỡi.
Những nơi bọn họ nhìn đều là một vùng huyết vụ, Diệp Thành bá đạo, một gậy đánh nổ tung một thần tử, nguyên thần cũng mất đi.
Đến lúc này, số thần tử bị hắn diệt đã không dưới một tá.
Đám thần tử Thần tộc rất có nghị lực, kẻ thù của Thánh Thể cũng như tre già măng mọc, hết người này lại đến người khác đến.
Giờ phút này, còn ai quan tâm tiếng kêu cứu của thần tử Yêu tộc, đều đánh về phía Thánh Thể, muốn nhân ngày hôm nay, chém giết kẻ địch lớn.
“Mẹ kiếp, đây là tình huống gì?”. Có lẽ là động tĩnh quá lớn, đến nỗi Viêm Long bế quan ở trong đỉnh cũng đã bị đánh thức, ghé vào miệng đỉnh nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt rất kinh ngạc.
“Còn có thể là tình huống gì, ta đi đến đâu náo nhiệt đến đó!”. Diệp Thành bất đắc dĩ lắc đầu, nâng tay lại là một gậy bá tuyệt.
“Ồ?”, Viêm Long nhẹ thốt lên một tiếng kinh ngạc, trông thấy Tiêu Thần đại triển thần uy ở cách đó không xa: “Đó là... con trai Chiến Vương?”
“Đúng như ngươi nói”. Diệp Thành tuỳ tiện nói: “Chính là vì bảo vệ hắn ta chém thần tử Yêu tộc, mới bị quấn vào hỗn chiến này”.
“Hoá ra là như thế”. Viêm Long nở nụ cười: “Lại có thêm một người cố hương, như kiếp trước, không thua kém Chiến Vương”.
Nói xong, gã mở to hai mắt nhìn quanh bốn phía Chư Thiên, không ngừng tặc lưỡi: “Không ngờ lại đến nhiều thiên kiêu cấp yêu nghiệt như vậy, tổ đoàn đánh nhau, trăm năm khó gặp”.
“Người ở Nam Vực, ngươi thế mà cũng nhận ra được nhiều yêu nghiệt như vậy”.
“Đừng xem thường ta”. Viêm Long bĩu môi: “Ta giỏi nhất là phân biệt mọi người, những người có tên tuổi trong Huyền Hoang, ta đều biết”.
“Ồ?”, Diệp Thành bản tính linh hoạt lập tức thấy hứng thú: “Vậy ngươi nói thử xem, người chiến đấu với Nam Đế là ai?”
“Ba mắt màu máu, chắc chắn là Huyết Thương Tử”. Viêm Long ngay lập tức nói: “Hắn ta là một người độc ác, tiên tổ là một vị Huyết Ma, luyện huyết tu đạo, thích nhất là những dòng máu đặc biệt, sau này phải đề phòng hắn ta một chút, trước đây có một vị Thánh Thể, đã bị Huyết Ma luyện hóa lúc tuổi già, kết cục cực kỳ thê thảm”.
“Còn có chuyện bí mật như vậy sao!”. Diệp Thành không khỏi nhíu mày, dám luyện máu Thánh Thể, hắn lộ ra ánh mắt lạnh lùng nhìn Huyết Thương Tử.
“Tiểu nha đầu kia không cần phải nói chính là Đế Gia Cửu Tiên, Thánh Nhân trẻ tuổi nhất trong Huyền Hoang thậm chí cả Chư Thiên Vạn Vực”. Viêm Long vẫn đang nói tiếp, liếc nhìn về phía Tiểu Cửu Tiên: “Chiến đấu với nàng ta, tám phần chính là Thiên Tàn của Thần Minh Vực”.
“Thần Minh Vực?”, Diệp Thành nhếch mày: “Lai lịch thế nào”.
“Một nhánh mạch của Thần tộc Hồng Hoang, huyết mạch của hắn ta còn mạnh hơn một bậc so với thần tử Thần tộc”. Viêm Long chậm rãi nói: “Công pháp của một mạch này rất là quỷ dị, Tiên Thiên Dung Đạo”.
“Tiên Thiên Dung Đạo, công pháp này còn chút dọa người “. Diệp Thành cảm thán một tiếng: “Có thể đấu ngang với Đế Cửu Tiên, quả nhiên là một nhân vật dữ tợn, đủ nghịch thiên”.
“Cẩn thận, người đang tấn công là thần tử của Táng Thiên tộc”. Viêm Long nhắc nhở nói: “Đừng để bị hắn ta chém kiếm trúng”.
Không cần gã nhắc nhở, Diệp Thành cũng đã vung chiến mâu.
Người tấn công hắn chính là người thanh niên mặc áo tím lúc trước, quả thật rất mạnh, sát kiếm trong tay hắn ta chính là một Thần Binh đáng sợ.
“Máu tươi của Hoang Cổ Thánh Thể quả là tuyệt vời”. Thần tử Táng Thiên cười, liếm máu đỏ tươi, lộ ra hàm răng trắng.
Kiếm của hắn ta lại chém ra một tiên hà lóng lánh.
Diệp Thành cũng đưa tay lên, chín đạo Thái Hư Chỉ và lục mạch thần thông lập tức dung hợp, đối chọi gay gắt, đã nghiền phá một chỉ của Táng Thiên kia.
Tiện đà, hắn đột nhiên xoay người, một chưởng hất bay thần tử Thần tộc tấn công đến, thần tử Ma tộc đang chuẩn bị đánh lén từ phía bên cũng không thể chạy thoát khỏi vận rủi, bị hắn vung một gậy lật người.
Thần tử Si Mị và thần tử Hồn tộc lại cùng đánh tới, hợp lực điều khiển gương đồng cổ xưa, phải phong ấn Diệp Thành.
Gương đồng tuy mạnh cũng khó chịu nổi một gậy của Diệp Thành, vỡ ngay tại trận.