Tiên Võ Đế Vương

Chương 2316: Thần binh Chuẩn Đế



Thần tử Si Mị và thần tử Hồn tộc cũng bị phản phệ, lùi về hai phía Đông Tây, cơ thể nhuốm máu, đều rất chật vật. 

 Đánh lui mấy người này, chiến mâu trong tay Diệp Thành rung động, biến thành to như cánh tay, hắn dường như trở nên cục sục quét một gậy ra, những thần tử đánh tới bị đánh bay ra ngoài thành. 

 Mặc dù đều là thiên kiêu cấp bậc yêu nghiệt, cũng không phải là người nào cũng có chiến lực như thần tử Táng Thiên, người có chiến lực yếu tự nhiên đều gặp tai ương. 

 Nói đến thần tử Táng Thiên, gã kia lại đang chuẩn bị một đại chiêu. 

 Diệp Thành cười lạnh, vung gậy bay lên, sức công phạt bá đạo vô song. 

 Hai người chiến đấu hung mãnh nhất, thánh khu của Diệp Thành lần đầu tiên bị thương, đồng thời nhờ Táng Thiên ban tặng, gương mặt bị một kiếm chém vào. 

 “Đó là Bắc Thánh sao?”, Diệp Thành và Táng Thiên đánh đến kinh thiên động địa, Viêm Long lại không hề lo lắng chút nào, dán mắt vào Bắc Thánh, nhìn đến hoa mắt: “Chạy tới chạy lui khắp trời làm gì vậy?” 

 “Có thể khiến cho nàng ta như vậy, người trong bóng tối kia hơn phân nửa là Tịch Diệt Thần Thể”. Viêm Long trầm ngâm: “Ừm, chính là hắn ta”. 

 Thu hồi ánh mắt, gã lại liếc nhìn về phía hư thiên, không ngừng nhếch miệng, thần tử thần nữ của chín tộc viễn cổ đều ở đây, thái tử công chúa của năm vương tộc lớn Nam Vực cũng đều ở trong số đó. 

 Còn có Bắc Thánh, thần tử Phượng Hoàng, Đế Gia Cửu Tiên, thần tử Hồn tộc, thần tử Si Mị, Quỳ Ngưu, Huyết Thương Tử, thần tử Táng Thiên, Thiên Tàn, Phượng Tiên Nhi… đều là người đứng hàng đầu. 

 Gã rất giỏi nhận mặt người, coi như là một thiên phú kỳ lạ. 

 Những người tham chiến gã đã nhận ra hết một lượt, trong số đó người chưa tham chiến như Tây Tôn và Trung Hoàng, cùng với những người giấu mình không thể hiện lại đều là những yêu nghiệt dữ tợn, đều bị gã lôi ra rõ ràng. 

 Đáng tiếc là, gã vẫn chưa nhìn thấy Đông Thần, nếu nàng ta ở đây, vậy mới càng náo nhiệt, đủ hết năm đại yêu nghiệt của Huyền Hoang. 

 Thật đúng là ứng với câu nói của thế nhân, Hoang Cổ Thánh Thể đi đến đâu náo nhiệt ở đó, hết lần này đến lần khác, đã thành định luật rồi. 

 Cuối cùng, gã mới nhìn về phía Tiêu Thần, trận chiến này nổi lên bởi vì hắn ta, nhìn tình hình, cũng sẽ là hắn ta kết thúc trận chiến đầu tiên. 

 Thần tử Yêu tộc đã biến thành máu thịt, vẫn đang liều mạng kêu cứu. 

 Song, lại không có ai quan tâm hắn ta, bị Tiêu Thần nghiền nát thân thể, chỉ còn nguyên thần liều mạng bỏ chạy, không dám chiến đấu tiếp nữa. 

 “Đi đâu”. Tiếng quát của Tiêu Thần âm vang, từng bước vượt qua, từ trên cao đánh xuống một chưởng như núi lớn, trấn áp thần tử Yêu tộc ngay tại trận. 

 “Yêu tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”. Thần tử Yêu tộc rít gào. 

 “Ngươi phải biết rằng, cái gọi là nợ máu, phải dùng để trả”. Tiêu Thần hừ lạnh, sức mạnh huỷ diệt nhanh chóng tụ lại trong lòng bàn tay. 

 “Không... Không không…”. Thần tử Yêu tộc hai mắt lồi ra, trong mắt đầy sự hoảng sợ, đã nhìn thấy quỷ môn quan của địa ngục. 

 Hắn ta không cam lòng, hắn ta còn có sự nghiệp to lớn, còn có con đường đế vương chưa đi hết, thái tử của Yêu tộc, không thể cứ như vậy mà chết. 

 Chỉ là, sự cam lòng của hắn ta cuối cùng vẫn khó tránh khỏi sức mạnh huỷ diệt. 

 Ranh giới giữa sống chết, người cao cao tại thượng như hắn ta mới thực sự hiểu được thế nào là hối hận, hối hận không nên tàn sát con dân Lê Xuyên, đến nỗi chọc đến chiến thể, dẫn đến kết cục hồn bay phách tán. 

 Tiêu Thần vẫn không hề thương hại, một chưởng gạt qua, nghiền diệt nguyên thần thái tử Yêu tộc, trực tiếp tiễn hắn ta lên hoàng tuyền. 

 Thần tử Yêu tộc khó giết nhất tại giờ phút này hoàn toàn biến thành cát bụi lịch sử, sự kiêu ngạo, hùng tâm, thù hận của hắn ta, cũng chết theo... không còn sót lại chút gì. 

 Những người vây xem thổn thức, thái tử của một đại tộc lại bị giết như vậy, không chỉ làm cho người ta cảm thán, thế đạo này thật tàn khốc. 

 Thần tử Yêu tộc đã bị diệt, Tiêu Thần xách chiến kích đến trợ giúp Diệp Thành, mắt thần như ngọn đuốc, sát khí thông thiên, như một vị chiến thần. 

 Lôi Đình Chiến Thể, bá đạo vô song, vừa gia nhập đại chiến liền bổ thần tử một tộc, khiến bốn phương đều giật mình hoảng sợ. 

 “Đa tạ”. Đến khi giết đến bên cạnh Diệp Thành, Tiêu Thần nói ra một câu từ tận đáy lòng, lần này nếu không có Diệp Thành dốc lực tương trợ, hắn ta cũng khó mà chém giết được thần tử Yêu tộc, đây là ân tình lớn. 

 “Ngươi và ta là huynh đệ, khách khí rồi”. Diệp Thành một gậy đánh bay một thần tử, khí huyết bốc lên, hung hăng vặn cổ: “Nếu ngươi đã có thù tất báo, ta cũng sẽ không nương tay nữa”. 

 Dứt lời, chiến mâu trong tay hắn hóa thành thần quang, trở về trong tay áo. 

 Cùng lúc, một sát kiếm màu đỏ hiện ra trong tay. 

 Đó là kiếm Phần Tịch, thần binh Chuẩn Đế hàng thật giá thật, kêu loong coong rung động, kiếm khí ra bốn phía, mỗi một sợi đều huỷ diệt. 

 “Thần binh Chuẩn Đế”. Tiêu Thần kinh ngạc, khó có thể tin. 

 “Kiếm Phần Tịch?”. Không cần thần tử Si Mị gào thét, những thần tử bổ nhào đến cũng đã nhận ta thanh kiếm trong tay Diệp Thành, hung danh Phần Tịch Lão Tổ lẫy lừng, sao có thể không nhận ra kiếm của ông ta. 

 “Kiếm của Phần Tịch Lão Tổ, sao lại ở trong tay hắn”. 

 “Ngươi nói xem?”. Diệp Thành lộ ra hai hàng răng trắng như tuyết, cười có hơi khiến người ta sợ hãi, một kiếm chém ra, quét ngang hư thiên. 

 Máu tươi dâng lên, không ít người bị đánh bay ra ngoài bởi một kiếm này, người có tu vi yếu, thân thể hóa huyết vụ tại trận, người chiến lực yếu, ngay cả nguyên thần cũng không có thể giữ, hồn bay phách tán ngay tại trận.