"Đừng vội!", thần tử Hồn Tộc liếm cái lưỡi đỏ tươi nói: "Bổn vương rất là thích cái đỉnh Hỗn Độn của ngươi".
"Còn có thanh Chuẩn Đế Kiếm kia nữa!", thần tử Táng Thiên, Thiên Tàn, Huyết Thương Tử đều nở một nụ cười rợn gai ốc.
"Căn nguyên Thánh Thể của ngươi".
"Ma Tâm và ma huyết của ngươi".
"Bí thuật Di Thiên Hoán Địa của ngươi".
"Túi trữ vật của ngươi".
Các thần tử lần lượt mở miệng, còn cười âm trầm đầy khủng bố.
Từng câu từng câu vang vọng khắp không trung.
"Đù, đây là tính chia cắt Hoang Cổ Thánh Thể à!", đám đông xem trò hay thổn thức không thôi: "Ác ghê".
"Nếu Diệp Thành giao ra thì chẳng còn gì để dựa vào nữa", "Ngươi nói xem Thánh Thể có giao không?"
"Hơn nửa là sẽ không, vì một đám tàn phế thì không đáng".
"Đám thần tử Tiên Tộc tỏ rõ muốn giết chết Thánh Thể", lớp người già thầm than: "Chèn ép người ta một cách trắng trợn luôn".
"Đi, đi mau!", Hằng Nhạc Chân Nhân và những người chuyển thế khác lại hét lên như phát điên.
Bọn họ hiểu Diệp Thành, hắn vô cùng có tình có nghĩa. Tuy họ đã bị phế, nhưng Diệp Thành chắc chắn vẫn sẽ vì họ mà giao ra.
Trọng tình trọng nghĩa là ưu điểm của hắn, song cũng là điểm yếu trí mạng. Vì người thân, Diệp Thành có thể điên cuồng hơn bất cứ kẻ nào.
"Diệp Thành, sự quyết đoán của ngươi đâu?", một đám thần tử cười khẩy, khá là thích thú nhìn Diệp Thành bên dưới.
Đầu ngón tay của họ đều quanh quẩn tiên quang lạnh lẽo như băng.
Nếu Diệp Thành không giao thì họ sẽ chẳng chút do dự giết chết bạn của hắn. Một đám tàn phế mà thôi, đều là những con kiến.
Trong mắt Diệp Thành tràn ngập tơ máu, thần hải kêu ong ong, mồ của đám người chuyển thế máu chảy đầm đìa đã khiến hắn mất đi sự tỉnh táo vốn có, tâm trí hắn đã hoàn toàn bị máu tươi phủ kín.
Cuối cùng, giữa trán hắn lóe lên tiên quang.
Giây tiếp theo, đại đỉnh bay ra, ong ong rung động.
"Giao thật kìa!", mọi người xung quanh lập tức ồ lên.
Diệp Thành lại như chẳng nghe thấy gì, trong người lại bắn ra một luồng tiên quang. Kia là Kiếm Chuẩn Đế, réo rắt ngân vang, uy áp bay lượn.
Sau đó là một luồng sáng đen tuyền, là ma tâm ma huyết.
Kế tiếp là túi trữ vật, bí thuật Dịch Thiên Hoán Địa.
Hắn thật sự điên rồi, giao hết còn chưa xong, không ngờ trực tiếp giật phăng căn nguyên Hoang Cổ Thánh Thể ra.
Song, Diệp Thành lại chẳng chút do dự đẩy nó ra, căn nguyên lấp lánh ánh ngọc, bàng bạc khí thế.
Diệp Thành lảo đảo một cái, khí thế tụt dốc không phanh, suýt nữa rớt khỏi Chuẩn Thánh. Vốn dĩ đã già cả, lần này lại càng già hơn, sắc mặt cũng xám xịt đi.
Giờ phút này, hắn đã không còn là Thánh Thể nữa mà chỉ là một người có huyết mạch bình thường, không còn uy áp bá đạo khi xưa.
"Tuyệt thật!", một đám thần tử mặt mày thích thú vui vẻ phân chia bảo vật của Diệp Thành.
"Thả người!", khóe môi Diệp Thành đầy máu, ngửa đầu nhìn bên trên.
"Lo gì!", thần tử Tiên Tộc cười lạnh: "Bổn vương muốn cái gì thì chắc ngươi cũng biết nhỉ".
Diệp Thành không đáp, đương nhiên biết thần tử Tiên Tộc muốn gì.
Tất nhiên là hắn ta mơ ước Lục Đạo Tiên Nhãn rồi.
Diệp Thành giơ tay lên đặt lên mắt trái rồi dứt khoát móc xuống.
Máu tươi bắn ra, lăn dài trên gương mặt Diệp Thành, mỗi một giọt đều hết sức chói mắt khiến người xem hít ngược một hơi.
"Mắt của Tiên Tộc, trả lại cho ngươi!", Diệp Thành khàn khàn nói, vứt Tiên Nhãn đi, con mắt giúp hắn nghịch thiên lại lần nữa rời xa hắn.
Hắn không ngờ lại trả Tiên Nhãn lại trong trường hợp này, không biết nên buồn hay châm chọc nữa.
Thần tử Tiên Tộc thở hổn hển, vội vàng chụp lấy nắm trong lòng bàn tay, hai mắt sáng rực.
Lục Đạo Tiên Nhãn, là Lục Đạo Tiên Nhãn đó! Con mắt mạnh nhất của Tiên Tộc, là Tiên Nhãn mà hắn ta tha thiết muốn có được.
"Không ngờ lại là Lục Đạo Tiên Nhãn", tu sĩ xung quanh kinh ngạc, có rất nhiều đã nhận ra con ngươi nghịch thiên kia.
"Trời ơi! Diệp Thành thế mà lại có Tiên Nhãn của Tiên Tộc".
"Hèn gì mạnh vậy, chẳng trách có thể chạy trốn hết lần này đến lần khác, ra là vì Tiên Nhãn bá đạo kia".
"Không phải Tiên Tộc, lẽ ra không dùng được Lục Đạo Tiên Nhãn".
"Thật là một cảm giác tuyệt vời mà", trong tiếng bàn tán xôn xao, thần tử Tiên Tộc đã dung hợp Tiên Nhãn và mắt trái, vẻ mặt hưởng thụ, sức mạnh khủng bố của nó khiến hắn ta phấn khích như muốn phát điên.
"Thả người", Diệp Thành lại hộc máu, khí tức cũng hết sức suy yếu.
Chỉ cần những người chuyển thế bình yên vô sự thì hắn vẫn có cơ hội lật người lại, các bảo vật đã giao ra cũng có thể cướp lại như thường.
Tuy mất đi căn nguyên Thánh Thể và nhiều bảo vật hay rớt xuống Chuẩn Thánh, không có Lục Đạo Tiên Nhãn thì hắn vẫn có lòng tin lật ngược ván cờ.
"Muốn cứu bọn họ thì quỳ xuống cầu xin ta đi!", Lại là Phượng Tiên, cô ta cười gằn, khuôn mặt tuyệt trần giờ lại có vẻ vô cùng xấu xí y như một con ác quỷ.
Diệp Thành im lặng, đồi gối khụy xuống phịch một tiếng quỳ xuống đất, rũ cái đầu kiêu ngạo của mình.
Khoảnh khắc ấy, bóng dáng của hắn trông vô cùng hiu quạnh, tấm lưng già cả lọm khọm.
Đường đường Hoang Cổ Thánh Thể, lúc này lại chật vật không thôi.
Người xung quanh nhìn mà thở dài, không nhịn được khâm phục trước sự quyết đoán của Diệp Thành và cũng thổn thức không thôi vì sự khờ dại của hắn.
A!
Những người chuyển thế gần như điên cuồng, liên tục gào thét, nước mắt đỏ au ướt đẫm khuôn mặt.
Kia là Diệp Thành đó! Thánh Chủ Thiên Đình khí nuốt bát hoang, hoàng giả Đại Sở bệ nghễ chúng sinh lại quỳ xuống như một con chó. Mà tất cả là vì đám tàn phế bọn họ.
"Ha ha ha!"
Phượng Tiên cười to, đám thần tử Tiên Tộc cũng cười, cười một cách suồng sã: "Diệp Thành, ngươi cũng có ngày hôm nay, trông y như một con chó vậy".
"Bọn họ đều vì ngươi mà chết", tiếng cười suồng sã vừa âm u lại đầy biến thái vang vọng cả bầu trời.
Cơ thể Diệp Thành run lên, con ngươi lồi ra giăng đầy tơ máu, từng đóa hoa máu kia ánh vào trong đôi mắt hắn. Vài trăm người, không một ai sống sót.
Bỗng dưng, con ngươi của hắn dùng mắt thường có thể thấy được hóa thành màu đen, mái tóc bạc cũng biến thành màu đỏ, máu tươi trong người thế mà cũng trở thành màu đen.