Tiên Võ Đế Vương

Chương 2339: Kẻ chắn ta chết!



Tiếng ầm ầm vang lên, không trung phai màu, đất trời rung chuyển. 

 Một cột ánh sáng thô to bắn ra từ trên đỉnh đầu Diệp Thành thắp sáng cả không trung khiến bầu trời bị thủng một lỗ. 

 Ma sát cuồn cuộn bùng nổ khuếch tán ra xung quanh cuốn bay bầu trời, khí tức cuồng bạo khát máu điên đảo càn khôn. 

 Diệp Thành đứng dậy, vẻ ngoài hoàn toàn thay đổi, giữa trán khắc thần văn cổ xưa, máu bay lượn, con ngươi đen kịt như muốn nuốt trọn núi sông, hủy diệt hành tinh, diệt sạch hỗn độn. 

 Cả không gian lấy hắn làm trung tâm, đóng băng từng chút một, một mảnh đất chết chóc bắt đầu từ dưới chân hắn lan ra xung quanh, Hồng Hoang dị tượng lập tức xuất hiện. 

 Diệp Thành y như một vị Ma Thần đồ sộ như núi, đạo pháp đan xen Hỗn Độn cùng múa với vô vàn sấm sét. 

 "Trạng... trạng thái kia là? Diệp Thành làm cái gì vậy?", tu sĩ xung quanh hoảng sợ, không chịu nổi uy áp của Diệp Thành và sát khí rợp trời kia, đồng loạt lùi ra sau. 

 "Rõ ràng là Chuẩn Thánh, lại có uy áp mạnh như vậy". 

 "Trạng thái ma hóa ư? Nhưng hắn đã mất ma huyết rồi còn gì!" 

 "Không phải ma hóa, là Huyết Kế Giới Hạn", có lớp tiền bối hô lên, mặt đầy kinh ngạc và khó tin. 

 "Huyết Kế Giới Hạn? Là cái gì?", lớp trẻ ngạc nhiên nhìn về phía tiền bối bên cạnh. 

 "Đó là trạng thái sau khi huyết mạch thăng hoa, bất kể đạo pháp, pháp lực hay sức mạnh đều sẽ lập tức tăng lên một trình độ khó tin". 

 "Nói chính xác hơn là một loại trạng thái gần như bất tử", có lão tiền bối hít ngược một hơi, với tâm cảnh của họ mà còn hoảng sợ. 

 "Bất... bất tử?", xung quanh lập tức ồ lên. 

 "Không phải ai cũng có thể mở được Huyết Kế Giới Hạn, trạng thái đó cực kỳ huyền diệu, mở được lần thứ nhất không có nghĩa sẽ mở được lần hai. Cái này phải xem cơ duyên thế nào". 

 "Ngay cả căn nguyên Thánh Thể cũng giao ra mà Diệp Thành vẫn có thể mạnh đến nỗi mở Huyết Kế Giới Hạn, sự yêu nghiệt của hắn quả là nghịch thiên", vô số người kinh ngạc cảm thán, trong lòng run sợ không thôi. 

 "Diệp Thành, đúng là xem nhẹ ngươi mà!", đám thần tử Tiên Tộc và Phượng Tiên trên vương tọa nghiến răng nghiến lợi, cũng biết trạng thái của Diệp Thành là cái gì. 

 Huyết Kế Giới Hạn - cực hạn của huyết mạch, người mở được trạng thái ấy thì ai cũng đều là những thiên tài nghịch thiên. 

 Cố tình đám thiên chi kiêu tử họ lại không có vinh hạnh đặc biệt đó, trái lại kẻ thù của họ lại mở được. 

 Bọn họ cực kỳ không cam tâm, họ lại tiếp tục bị tư chất của Diệp Thành đè bẹp. Đây là một điều vô cùng nhục nhã. 

 Họ kinh ngạc, nổi giận song cũng phấn khích. 

 Giết được Diệp Thành một cách đơn giản quá thật sự rất nhàm chán. 

 Giờ, Diệp Thành mở Huyết Kế Giới Hạn cũng coi như có chút để khiêu chiến khiến họ phấn khích hơn rất nhiều. 

 "Bổn vương đây muốn xem thử Huyết Kế Giới Hạn có bất tử thật hay không? Giết cho ta!", thần tử Tiên Tộc và đám Phượng Tiên đều vươn tay chỉ vào Diệp Thành quát. 

 Họ vừa nói xong thì hư không đằng sau lập tức sụp đổ. 

 Sau đó, mây mù quay cuồng tản ra lộ ra vô số bóng người ngự kiếm, ngự không, cưỡi linh thú hay điều khiển chiến xa. 

 Số lượng chắc vài chục nghìn người, đều là tùy tùng của đám thần tử Tiên Tộc, yếu nhất cũng là Chuẩn Thánh và không thiếu Chuẩn Thánh Vương. Ai nấy đều đằng đằng sát khí. 

 Vài chục nghìn người đông nghìn nghịt phủ kín bầu trời như một biển người mênh mông đổ ập về phía Diệp Thành. 

 "Nợ máu thì trả bằng máu", Diệp Thành gầm lên, nước mắt đỏ như máu lăn dài trên mặt, liều chết xông lên kéo theo sát khí rợp trời. 

 "Một tên Chuẩn Thánh không có thần binh, huyết mạch, chân hỏa, Thiên Lôi, Tiên Nhãn và pháp khí. Một thằng rác rưởi như ngươi dù có mở Huyết Kế Giới Hạn thì làm được gì?" 

 Người xung phong đằng trước là một gã đàn ông vạm vỡ mặt mày dữ tợn cầm Long Đao. Gã là Thánh Nhân, một đao bổ tới có thể nói là tuyệt luân, định giết chết Diệp Thành chỉ bằng một chiêu. 

 Diệp Thành xông tới trực tiếp đỡ một đao, lắc mình xuất hiện trước mặt tên to con kia rồi xé gã làm đôi. 

 "Đù, một chiêu trực tiếp xé đôi một vị Thánh Nhân!", xung quanh hoảng sợ, không khỏi hít ngược một hơi. 

 Tuy gã to con kia đã chết, Long Đao của gã lại bị Diệp Thành giật lấy rồi quét ngang. Những người vừa xông tới thoáng chốc bị chém chết, bất kể là nguyên thần hay cơ thể thì cũng hóa thành bụi bặm. 

 "Giết!", biển người như tre già măng mọc, ngươi bấm ấn, người cầm pháp khí xông tới. 

 "Kẻ chắn ta chết!", Diệp Thành cũng hét lên vang vọng cả bầu trời. 

 Hắn cầm Long Đao dính máu y như một tên điên điên cuồng múa may không có bất cứ chiêu số nào. 

 Vòm trời này lập tức nhuộm đỏ, tay chân bị cụt, đầu lâu, mảnh vụn pháp khí bay đầy trời. 

 "Đây... đây là Chuẩn Thánh hả?", tu sĩ xung quanh run run môi, trong lòng hoảng sợ, mặt mày trắng bệch không còn chút máu. 

 "Mấy chục nghìn người đó! Yếu nhất cũng là Chuẩn Thánh, còn có không ít Chuẩn Thánh Vương vậy mà lại không cản nổi một mình hắn". 

 "Huyết Kế vừa mở, bất tử khó thương, lấy một địch mấy chục nghìn người, vài chục nghìn người cũng khó mà cản nổi!", từng tiếng kinh ngạc cảm thán vang lên khắp nơi.