Tiên Võ Đế Vương

Chương 2341:  Một giọt máu lơ lửng



“Không… không không…”, thần tử Hồn tộc trố cả mắt, mặc gã gào thét thế nào cũng không thoát khỏi cảnh bị chém. 

 Lúc này, thần tử Thần tộc đã lao đến, một bản thể và hai đạo thân đều cầm sát kiếm, mặt mày dữ tợn. 

 Diệp Thành lại trúng chiêu, trước sau đều bị chém trúng, ba vết thương đẫm máu in hằn lên người hắn, suýt nữa bị chém thành từng mảnh. 

 Thần tử Ma tộc lại đánh tới, một bảo ấn từ trên không trung rơi xuống khiến Diệp Thành lảo đảo, cơ thể gần như nứt ra. 

 Còn chưa kịp đứng vững, thần tử Si Mị cũng không bỏ qua, một chưởng như thần đao chém vào cánh tay Diệp Thành. 

 Cảnh tượng đẫm máu đến nỗi người đứng ngoài không dám nhìn. 

 Diệp Thành gầm một tiếng, nâng bảo ấn lên, chém một nhát kiếm vào thần tử Ma tộc, sau đó trở tay đánh một chưởng vào hai đạo thân của thần tử Thần tộc, bản thể thần tử Thần tộc cũng bị một chưởng và một nhát kiếm của hắn đánh lui. 

 “Chém chết!”, Phượng Tiên cũng lao đến, đánh lén từ đằng sau, chém một nhát vào lưng Diệp Thành khiến lưng hắn đẫm máu. 

 Diệp Thành lập tức xoay người lại, tung ra một cú chưởng vô song, bên đầy những chữ triện Hỗn Độn, chém vào Phượng Tiên Nhi khiến cô ta đẫm máu. 

 Thần tử Tiên tộc lao đến, khí phách tận trời, tiên nhãn bên mắt trái lóe lên tia sáng trợ lực cho sức chiến đấu của gã. 

 Mắt gã đầy ý cười, đứng trên không trung híp mắt nhìn Diệp Thành. 

 Kiếm của gã vang lên tiếng kêu chói tai, một nhát kiếm chém cả ngân hà, khiến trời đất nứt toác, chém đứt nửa người Diệp Thành. 

 Diệp Thành lập tức quay lại trạng thái đỉnh cao, chín Bát Hoang nghịch thiên nổ vang, cho dù là thần tử Tiên tộc cũng bị chấn động lùi về sau. 

 Vì thế cả người hắn cũng đẫm máu. 

 Lần này là do Tịch Diệt Thần Thể xuất quỷ nhập thần khiến hắn bị thương nặng, một nhát kiếm chém đứt nửa đầu hắn. 

 Cả người hắn dính đầy máu, không còn nhìn ra hình dạng gì nữa. 

 Dù là không chết, không bị thương thì cũng kịp lành theo tốc độ bị thương, đối thủ của hắn quá mạnh. 

 “Vẫn không chết?”, Huyết Thương Tử, thần tử Táng Thiên và Thiên Tàn đứng trong không trung, hợp lực sử dụng kiếm Chuẩn Đế Phần Tịch, chém về phía Diệp Thành. 

 Ba người họ đáng tin hơn thần tử Hồn tộc, đã hợp lực luyện hóa được cấm chế khí linh trong kiếm Chuẩn Đế. 

 Uy thế của Chuẩn Đế Binh có thể hủy diệt trời đất, bầu trời rộng lớn cũng có thể bị tách làm đôi, bị sụp đổ từng chút một. 

 Diệp Thành bị trúng chiêu, lập tức biến thành vũng máu, từng giọt máu văng khắp trời, cực kỳ chói mắt. 

 “Huyết Kế Giới Hạn không chết không bị thương cũng chỉ có thể thôi!”, thần tử Tiên tộc cong môi, đầy vẻ chế giễu. 

 “Đây là cái giá mà ngươi phải trả khi chọc vào bản công chúa”, Phượng Tiên cười khá dữ tợn, cảm thấy cực kỳ sảng khoái. 

 “Lần này bao vây tấn công, toàn thắng”, các thần tử khác cũng mỉm cười. 

 “Haizz!”, khắp nơi đều vang lên tiếng thở dài: “Dù có sử dụng Huyết Kế Giới Hạn, hắn vẫn không thể thoát khỏi cái chết”. 

 “Một Thánh Thể đang yên đang lành lại bị tiêu diệt thế này!”, không ít người đều cảm thấy tiếc nuối và bi thương. 

 “Thế đời này là thế đấy, quá khốc liệt”. 

 “Thánh Thể quá ngốc, chạy đến đây tìm chết vì một đám người vô dụng”, rất nhiều người đều lắc đầu thở dài ngao ngán. 

 “Bọn ta… Hửm?”, một người nào đó vẫn chưa nói hết câu đã sửng sốt, khó tin nhìn bầu trời. 

 Một giọt máu lơ lửng ở nơi đó tỏa ra tiên quang. 

 Sau đó giọt máu đó bỗng chốc biến thành hình người, tóc màu máu tung bay, quần áo màu máu đỏ thẫm, cơ thể rắn chắc, đứng sừng sững như núi, đôi mắt đen láy toát ra tia lạnh lùng. 

 Đó là Diệp Thành, dùng một giọt máu để tạo thành hình người lần nữa, ma sát lại mở ra, cuồn cuộn ngút trời. 


 Trong tình thế đó, một đòn tấn công của kiếm Chuẩn Đế Phần Tịch cũng không thể tiêu diệt được Diệp Thành, quả thật là nghịch thiên. 

 Nói rồi thần tử Tiên tộc đánh một chưởng lên không trung, lòng bàn tay xuất hiện một đại trận, là một sát trận. 

 Diệp Thành không nói gì, lẳng lặng nhìn không trung, sau đó sử dụng Di Thiên Hoán Địa, đổi vị trí với thần tử Si Mị. 

 Mặc dù hắn biến mất khỏi đó nhưng thần tử Si Mị lại bị trúng đòn.