Vừa dứt lời đã thấy Diệp Thành kéo áo bào đen ra che cả người lại, mặt nạ Quỷ Minh cũng được lấy ra để đeo lên mặt.
Cả đường đi không nói lời nào, bước ra khỏi Thiên Hư đi vào vùng trời mới.
“Trời… trời ạ! Thế mà lại có người bước ra từ vùng cấm”, Diệp Thành chân trước vừa chạm đất đã nghe thấy có người kinh ngạc thốt lên.
Đó là bên ngoài Thiên Hư, vài ba người tụm lại thành nhóm, đa phần đều chạy đến nhìn xem chân dung của các tu sĩ Thiên Hư.
Như Vong Xuyên ngày trước, các tu sĩ ở ngoài đến luôn muốn đến xem vùng cấm danh tiếng lẫy lừng nên mới tụ thành nhóm mà đến.
Thật là trùng hợp, họ đang nhìn thì Diệp Thành bước ra, khiến các tu sĩ xung quanh sợ hãi lùi về sau.
“Thật là kinh ngạc, có người sống bước ra từ vùng cấm”, xung quanh vang lên những tiếng ngạc nhiên.
“Là sự tồn tại vô thượng ở vùng cấm sao? Thế mà lại ra ngoài”.
“Cả người đều áo bào màu đen, còn đeo mặt nạ không nhìn thấy rõ dung mạo”, đã có không ít các tu sĩ biến mất.
Có trách cũng chỉ trách Diệp Thành là người bước ra từ vùng cấm, quanh người còn có vòng sáng bí ẩn khiến người khác không dám ở lại.
Còn có uy lực của hắn, mạnh đến mức họ cảm thấy run sợ.
Diệp Thành xem như không nghe thấy tiếng bàn luận xung quanh, bước vào không trung chạy thẳng về một hướng, tốc độ cực kỳ nhanh.
Thế nhưng tin tức có người đi ra từ vùng cấm lại như mọc cánh bay đến tận Trung Châu.
“Có người xuất hiện ở bên trong vùng cấm? Thật à?”, Trung Châu chấn động, ai nghe thấy cũng đều cảm thấy hãi hùng.
Đó là Thiên Hư, nổi danh hung ác, vào được nhưng không ra được, vùng cấm đó vào mười người thì đều chết hết, là ác mộng của tu sĩ.
“Năm xưa, Đông Hoa Thất Tử tấn công vào đó gần như mất hết cả quân đội, đến nay câu chuyện đó vẫn khiến người khác sợ hãi”.
“Năm tháng vô tận, chưa từng thấy có ai chủ động bước ra từ vùng cấm, lẽ nào là một điềm báo đáng sợ?”
Màn đêm tĩnh mịch trở nên nhốn nháo, một lớp khói mù bao phủ, u ám hơn cả màn đêm khiến người ta không thể nào ngủ được.
Dưới chân núi Chư Thiên, Diệp Thành dừng lại, giống như một bức tượng đá, mặc cho cơn cuồng phong tàn sát, hắn vẫn bất động.
Mặc dù đã qua chín ngày nhưng khung trời này vẫn phủ đầy lớp sương máu, trong tiếng gió rít gào còn văng vẳng tiếng than khóc thê lương.
Cảnh tượng mấy trăm người chuyển thế chết thảm hiện ra sống động trước mắt, từng đóa hoa máu nở rộ hệt như những con dao sắc bén đang moi tim và khắc lên xương của hắn.
Mắt Diệp Thành ngân ngấn nước, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Trong làn sương, hắn như có thể nhìn thấy mấy người Hằng Nhạc Chân Nhân, trước khi lên đường còn vẫy tay, mỉm cười với hắn.
Họ đi rồi, đến Hoàng Tuyền, không phải trở về quê hương.
“Đi đường bình an”, Diệp Thành lấy một vò rượu ra rồi rưới xuống đất, giọng nói hơi khàn mà cũng tang thương.
Hắn cũng đi rồi, dần dà biến mất trong bóng đêm.
Không lâu sau, hắn xuất hiện trong thành cổ Côn Luân.
Thành cổ Côn Luân vào ban đêm còn sầm uất hơn cả ban ngày.
Có không ít tiếng bàn luận, đa phần là ở trong các quán rượu, quán trà, hễ là những nơi có người thì sẽ có chuyện để đàm tiếu.
Những chuyện họ nói đều là chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, thảm họa đầy máu ở núi Chư Thiên, Hoang Cổ Thánh Thể bị tiêu diệt…
Diệp Thành đi ngang qua, lúc đi qua quán rượu tổ chức yến tiệc Côn Luân ngày trước, hắn còn không quên liếc nhìn vào trong một cái, có không ít thiên kiêu ngày đó đã bị hắn tiêu diệt.
Thu lại tầm nhìn, hắn xoay người đi vào một con phố, sau đó tìm được một cửa hàng tạp hóa ở trong góc.
Đây là một Tình Báo Các, chuyên mua bán thông tin.
Chủ nhân của cửa tiệm này là một thanh niên mặt mày thanh tú, tu vi cấp Chuẩn Đế đang ngồi đó đọc sách.
Thấy Diệp Thành bước vào, y lập tức bỏ cuốn sách cổ xuống, ôn hòa cười nói: “Đạo hữu muốn mua gì?”, “Ngươi có biết chuyện xảy ra ở dưới núi Chư Thiên chín ngày trước không?”, Diệp Thành lạnh nhạt nói, giọng hơi khàn và già nua.
“Đương nhiên là biết chứ”, thanh niên cười nói.
“Đám người bao vây tấn công Thánh Thể, thân phận của chúng thuộc thế lực, gia tộc nào, ta cần những thông tin này”, Diệp Thành uy nghiêm nói.
Nghe thế, thanh niên nhướng mày, vô thức nhìn Diệp Thành, thầm nói: “Người này muốn làm gì thế?”
“Ta rất bận, nhanh lên!”, Diệp Thành hừ một tiếng.
“Đạo hữu đợi một lát!”, thanh niên mỉm cười, vội vàng đi vào trong lấy những thông tin này ra.
Hiệu suất làm việc của y vẫn rất cao, chưa đến hai ba phút đã cầm một túi chứa đồ bước ra.
“Một ngàn năm trăm vạn nguyên thạch, ở đây không được trả giá”.
Diệp Thành không nói gì, phất tay một cái, túi chứa đồ bay ra, sau đó vươn tay lấy thông tin trong tay thanh niên đi.
Hắn lại đi rồi, đến vội vàng mà đi cũng vội vàng.
Thanh niên phía sau vô thức lau mồ hôi lạnh: “Uy áp của người này mạnh quá”.
Diệp Thành mở túi chứa đồ ra, bên trong là các thẻ ngọc, trên thẻ ngọc đều là các thông tin được phong ấn.
Dĩ nhiên cũng có cả những người đã bị hắn giết, chẳng hạn như thần tử Ma tộc và thần tử Thần tộc.
Cũng may mà Ma tộc và Thần tộc tự phong bế quay về Cổ Địa, nếu biết thái tử nhà mình bị giết chắc chắn sẽ có một lệnh truy bắt Vạn Tộc nữa, trận thế sẽ rất lớn.
“Đừng sốt ruột, sẽ đến lượt từng người thôi!”, Diệp Thành lạnh lùng nói, trong Thần Hải hiện lên rất nhiều bóng người, Phượng Tiên, thần tử Tiên tộc, Tịch Diệt Thần Thể, thần tử Táng Thiên, Thiên Tàn và Chí Dương Đạo Nhân.
Nói rồi hắn lặng lẽ xoay người đi vào một thanh lâu. Trong thanh lâu này có kẻ bao vây giết hắn ngày hôm đó.