“Ôi này, sao đại gia giờ mới đến!”, vừa bước vào đã thấy tú bà thanh lâu phất một mảnh lụa tiến đến gần hắn, nở nụ cười nịnh nọt.
Diệp Thành không đáp lời, đi thẳng lên tầng ba, chuẩn xác tìm được một căn phòng riêng, sau đó đạp cửa.
Trong phòng có một nam một nữ đang làm chuyện điên loan đảo phượng, cả người trần như nhộng, ánh mắt người đàn ông đầy vẻ tà mị.
“Khốn kiếp, ai cho ngươi vào đây?”, nam tu tức giận quát, chuyện tốt bị quấy phá nên hắn rất tức giận, vung sát kiếm lên.
Diệp Thành lập tức bước đến, một ngón tay phế đi Đan Hải của gã.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến nữ tu hoảng sợ vội vàng lấy chăn che cơ thể lại, hốt hoảng nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành không nhìn cô ta, hay có thể nói từ đầu đến cuối vẫn chưa nói câu nào, xách người đàn ông đó lên rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Hắn không giết người này vì hắn muốn nam tu này quỳ chết dưới chân núi Chư Thiên, lấy máu hiến tế cho những người chuyển thế.
Ở ngoài cửa, một ông lão áo bào tím chặn đường đi của Diệp Thành, là hộ vệ của thanh lâu, tu vi là cấp Thánh Vương.
“Đạo hữu, làm loạn ở đây thì phải cho lão phu một lời giải thích chứ”, ông lão áo bào tím hừ một tiếng, đôi mắt già nua hiện lên vẻ lạnh lùng.
Diệp Thành vẫn không dừng bước, ánh mắt không có một tia dao động cảm xúc nào.
“Ngông cuồng!”, ông lão áo bào tím quát lên, đánh một chưởng vào hắn.
Diệp Thành không thèm liếc mắt nhìn, tùy ý tung ra một chưởng.
Ông lão áo bào tím cấp Thánh Vương văng ra xa, đồng thời trong lúc đó cơ thể nổ tung, đâm vào một quán rượu đối diện khiến nó sụp đổ, cảnh tượng máu me đầm đìa.
Ực!
Người trong thanh lâu dù là khách uống rượu, người đến vui đùa đều gian nan nuốt nước bọt.
Cấp Thánh Vương, đó là cấp Thánh Vương đấy! Thế mà lại bị người ta tùy ý đánh bại chỉ một chưởng, người ra tay là cấp Chuẩn Đế sao?
Diệp Thành bước ra khỏi thanh lâu trong ánh nhìn chăm chú và kính sợ của mọi người, trong tay vẫn xách theo nam tu cả người đầy máu đó.
“Đạo hữu, thành Côn Luân cấm đánh nhau!”, vừa ra khỏi thanh lâu, một giọng nói vừa già nua vừa mơ hồ vang lên.
“Cút!”, Diệp Thành lạnh nhạt nói, mượn uy thế của Thánh Cốt, mặc dù giọng nói rất khẽ nhưng lại như sấm rền nhắm vào người đó, trong lời nói còn có sự uy nghiêm.
Lúc này không có âm thanh nào nữa, giọng nói già nua đó dần biến mất.
Cho đến khi Diệp Thành ra khỏi thành cổ Côn Luân mới nhìn thấy một ông lão tóc bạc trong cung điện trong thành đang lau mồ hôi lạnh: “Gặp quỷ rồi, cao thủ cấp Chuẩn Đế ở đâu đến vậy”.
Ra khỏi thành Côn Luân, Diệp Thành bước lên không trung chạy về một hướng.
Không lâu sau, hắn mới dừng chân trước Tiên Sơn.
Đây là gia tộc của một trong số những người bao vây giết hắn ngày hôm đó, ở Huyền Hoang Đại Lục, ngay cả thế lực hạng ba cũng không thể sánh được.
Tiên Sơn có kết giới, hắn trực tiếp bỏ qua, đứng lơ lửng trên không trung.
“Ai đó?”, lúc này một giọng nói vang lên, hai bóng người từ trong không trung đi đến, hai ông lão một đen một trắng, tu vi đều là cấp Thánh Nhân, một trong hai người đã chạm đến đỉnh cao.
“Bảo hắn ra đây!”, Diệp Thành bình thản nói, trong tay là một bức họa, trên đó là thanh niên tóc tím, khuôn mặt trắng nõn, khóe miệng cong lên lộ ra ý cười.
“Hỗn láo!”, ông lão áo đen lạnh lùng nói, sau đó bỗng lao đến, tay tung ra đại ấn đánh về phía Diệp Thành.
Diệp Thành vẫn rất bình tĩnh, mặt không cảm xúc, chỉ giơ tay lên, hắn thậm chí còn không nhìn ông lão áo đen đó.
Ngay sau đó ông lão áo đen biến thành một đóa hoa máu, cho dù là cơ thể hay Nguyên Thần đều bị tiêu diệt.
“Đây…”, ông lão áo trắng biến sắc, lùi về sau một bước, trố mắt nhìn, sắc mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Không chỉ ông ta mà tất cả người của Tiên Sơn đều sợ hãi.
Vừa nhấc tay lên là đã giết Thánh Nhân, sức chiến đấu đó mạnh đến cỡ nào thế, hắn đang ở tu vi gì, họ không đoán được, cũng không dám đoán.
“Tiền bối thứ tội, là Vương gia ta chọc vào người rồi sao?”, ông lão áo trắng quỳ xuống, cơ thể run rẩy.
“Bảo hắn ra đây!”, Diệp Thành vẫn nói câu trước đó.
“Được được!”, ông lão áo trắng vội đứng lên đi đến một đỉnh núi, dẫn thanh niên tóc tím đó đến.
Diệp Thành giơ tay lên phóng ra thần quang, tước bỏ tu vi của hắn ta.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, thanh niên đó hoàn toàn trở thành phế nhân.
Ông lão áo trắng và những người Vương gia đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch, không ai dám bước lên.
Đây là thế giới của kẻ mạnh, trơ mắt nhìn người nhà của mình bị tiêu diệt nhưng lại không có can đảm lên tiếng.
Diệp Thành lại xoay người đi, hắn hệt như ma quỷ, bỗng chốc đã biến mất.
Sau khi hắn đi, Tiên Sơn phía sau tĩnh lặng đến mức đáng sợ, ai nấy cũng đều mềm nhũn cả người, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả áo.
“Lão… lão tổ!”, mọi người đều nhìn ông lão áo trắng.
“Chắc là thằng yêu nghiệt đó đã chọc vào người kia!”, ông lão áo trắng nói: “Nó đáng chết”.
Diệp Thành đáp xuống một thành cổ, đi vào một phủ đệ.
“Là ai gây náo loạn?”, tiếng quát vang lên, ba Chuẩn Thánh Vương nhảy ra bao vây Diệp Thành.
Lần này Diệp Thành cũng lười nói chuyện, chạy thẳng vào một biệt viện trong phủ đệ, người hắn muốn tìm đang ở đó.
“Muốn chết?”, một Chuẩn Thánh Vương nổi giận quát, bước đến ngăn lại, trên đầu treo một cái lò đồng, khí thế bá đạo.
A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ biệt viện sâu trong phủ đệ, đó là thanh niên Nhất Huyết, bị đánh thành người tàn phế.
Một tay Diệp Thành xách gã lên rồi đi ra ngoài,.
Cả phủ đệ không ai dám lên tiếng, đã có người vì quá sợ hãi là quỳ rạp dưới đất, sợ bị vạ lây.