Tiên Võ Đế Vương

Chương 2437: Trời đất thay đổi



“Ta biết cuối cùng ngươi sẽ đi bước này”, Trời Tru và Đất Diệt đều thở dài, khẽ phất tay. 

 Ngay sau đó nhìn thấy một cơn gió thổi qua bầu trời, cũng lướt qua năm mươi triệu tu sĩ của Thiên Đình Đại Sở. 

 Dường như trời đất cũng trở nên tĩnh lặng trong giây phút này. 

 Gió ngừng thổi, lá rơi ngừng giữa không trung. 

 Các tu sĩ Thiên Đình ngoài Diệp Thành, ai cũng đều bị giam cầm trói buộc, đứng tại chỗ không nhúc nhích. 

 “Năm đó, các ngươi bảo vệ ta, hôm nay sẽ là ta bảo vệ các ngươi”. 

 Diệp Thành xoay người khoác lên cờ chiến Đại Sở, lưng đeo một thanh kiếm sắt, sải bước đi ra ngoài ngọn núi, bóng lưng hiên ngang, hơi khòm. 

 Người Thiên Đình thấy thế, mắt hiện lên đầy tơ máu muốn cử động nhưng không được, muốn nói nhưng không nói được, chỉ có nước mắt nóng hổi ướt đẫm vành mắt. 

 Cuối cùng thì linh cảm không ổn trước đó đã xảy ra. 

 Diệp Thành bước đi khá nhanh, quay lưng lại với Thiên Đình, vẫy tay. 

 Hắn sắp đi vào chỗ chết nhưng cái chết này rất có giá trị. 

 Nhân quả mà Trời Tru, Đất Diệt nói ý chỉ hắn. 

 Hắn là Hoàng Giả Đại Sở, Thiên Đình được lập ra vì hắn, hắn và mỗi người trong Thiên Đình đều mang theo nhân quả trên người. 

 Thời hạn chín ngày đã đến, hắn không thể ở lại Thiên Hư nữa. 

 Hắn chỉ có thể đi, hắn đi rồi sẽ giảm bớt sự can thiệp của nhân quả với càn khôn Thiên Hư, cũng đồng thời kéo dài thời hạn trốn tránh của Thiên Đình, hắn nhìn rất thấu đáo. 

 Hắn cần tranh thủ thời gian, dù chỉ là một ngày ngắn ngủi, Thiên Đình cũng đều có khả năng chống đỡ đến ngày Đại Sở quay về. 

 Thời hạn đã đến gần, chết sớm hay chết muộn cũng đều chỉ là một cái chết, lần này đi chẳng qua là lên đường sớm thôi. 

 Quả nhiên hắn vừa ra khỏi Thiên Hư, càn khôn khu cấm trở nên bình yên, sự can thiệp của nhân quả giảm bớt. 

 Sau khi hắn ra khỏi Thiên Hư, sự ràng buộc của trời đất cũng được cởi bỏ, các tu sĩ Thiên Đình đều hoạt động bình thường. 

 “Diệp Thành, ngươi con mẹ nó, ngươi không giữ lời hứa!”, Tạ Vân mắng, lập tức đuổi theo. 

 “Ngươi từng nói phải dẫn theo Thiên Đình cùng nhau chiến đấu!”, năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình Đại Sở gào thét, tất cả đều đuổi theo hắn. 

 Tu sĩ Thiên Đình không sợ chiến đấu, cũng không ai sợ chết, cho dù có chết cũng sẽ cùng nhau tấn công. 

 Nhưng Diệp Thành nuốt lời, vứt bỏ Thiên Đình Đại Sở, một mình bước trên con đường không thuộc về mình. 

 Họ muốn đuổi theo bước chân của Diệp Thành hệt như năm đó, giúp hắn đánh vào Bắc Trấn Thương Nguyên. 

 Thế nhưng chạy đến cửa Thiên Hư, năm mươi triệu người lại bị một tấm chắn vô hình chặn lại, không ai có thể phá được. 

 “Hắn bất chấp nhân quả cứu các ngươi, đừng lãng phí tấm lòng của hắn”, Trời Tru nói. 

 “Mẹ nó chứ nhân quả, vứt bọn ta lại mà đi”, năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình Đại Sở đều lên tiếng. 

 Trời Tru, Đất Diệt thầm lắc đầu, đều bịt tai lại. 

 Tu sĩ Thiên Đình tức giận mắng, lấy pháp khí ra, thi triển thần thông thiêu đốt bản nguyên, không tiếc mạng đánh vào tấm chắn. 

 Lúc này mới biết tại sao Diệp Thành lại ra đi một mình. 

 Đây là đang tranh thủ thời gian cho họ, Đại Sở sắp quay về, hắn không đợi được chỉ mong họ đợi được. 

 “Ra rồi, có người ra rồi!”, bên ngoài núi vang lên tiếng ồn ào, đến khi nhìn thấy Diệp Thành đều sửng sốt. 

 “Lão Thất!”, mấy người Quỳ Ngưu, Tiểu Viên Hoàng chạy đến nhưng lại bị một người ở phía sau kéo lại. 

 Đó là ông lão Chuẩn Đế câu cá thi triển cấm chế. 

 Bốn Đế binh đừng nói là một đám Thánh Nhân, ngay cả cấp Chuẩn Đế như ông ta cũng sẽ bị giết. 

 “Đó… đó là Diệp Thành sao? Sao lại thành người phàm rồi?” 

 “Đã già như thế, tuổi thọ sắp tận, chẳng khác nào đã chết”. 

 “Hoang Cổ Thánh Thể có uy thế khắp thiên hạ bây giờ lại chẳng ra sao cả”, nhiều người không khỏi cảm thấy tiếc nuối. 

 “Bắt sống!”, Phượng Tiên khẽ cười, nằm nghiêng trên vương tọa, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón tay. 

 Nàng ta vừa dứt lời, đại quân bốn tộc lao đến như sóng biển lớn, như muốn nuốt sống người đó. 

 “Giết!”, Diệp Thành hét lên, rút kiếm sắt sau lưng, lảo đảo xông đến. 

 Cảnh tượng này khiến mọi người đều xúc động. 

 Hắn chỉ là một người phàm, còn là một tên mù, tuổi thọ sắp tận, đại hạn sắp đến thế mà còn muốn lao đến giết người khác. 

 So với đại quân bốn tộc, hắn nhỏ bé như hạt cát. 

 “Nhất mạch Thánh Thể đều kiên cường vậy sao?”, Trời Tru, Đất Diệt run lên, không đành lòng nhìn tiếp. 

 “A…!”, năm mươi triệu người Thiên Đình khóc rống lên, điên cuồng đánh phá bức màn. 

 Đó là Diệp Thành, Thánh Chủ của Thiên Đình, Hoàng Giả của Đại Sở, trận chiến cuối cùng thế mà lại cô độc như thế. 

 “Sư phụ, con nhớ ra rồi, Tịch Nhan nhớ lại rồi!”, Tịch Nhan chuyển kiếp hét lên, nước mắt đầy mặt. 

 Cuối cùng tiên quang ký ức đó cũng đi vào ý thức của nàng, đánh thức kiếp trước, đánh thức chuyện cũ trước kia. 

 Nhưng ông trời tàn nhẫn biết bao, vừa tỉnh giấc thì lại càng đau hơn. 

 Lúc này sư phụ của nàng, Diệp Thành nàng yêu khoác cờ chiến Đại Sở cầm một thanh kiếm sắt, kéo lê cơ thể già nua, chiến đấu một mình. 

 “Diệp Thành, sư phụ từng nói muốn cưới con”, tiếng gào thét này còn ẩn chứa vẻ thê lương và sự dịu dàng của phụ nữ. 

 Nhưng tiếng hét của nàng không ngăn được bóng người đó, hắn yếu ớt xông đến, là một vùng màu đen mênh mông. 

 “Các tiên tổ của một mạch Thánh Thể, nếu các ngươi ở trên trời có linh thiêng, xin hãy giúp đỡ vãn bối… hoàn thành trận chiến cuối cùng này”. 

 Diệp Thành khàn giọng gào, là gào trong đau xót, cũng là cầu xin. 

 Một câu nói khiến trời đất rung chuyển, hàng vạn tia chớp kêu vang. 

 Trong bóng tối, dường như có một thế lực bí ẩn đang cảm nhận được. 

 Thánh cốt của Thần Chiến đã im lặng trong cả trăm năm cũng tỏa sáng rực rỡ vào lúc ngày, có một bóng người bất khuất gầm gừ về phía bầu trời. 

 Kẻ xông tới hắn đã thay hình đổi dạng: cái lưng còng xuống cũng thẳng tắp, mái tóc trắng như tuyết biến thành những sợi đen nhánh, đôi mắt mù lòa cũng sáng trở lại. 

 “Hồi quang phản chiếu?”, Trời Tru, Đất Diệt nhíu mày. 

 “Đã xảy ra chuyện gì thế?”, người bốn phía cũng ngạc nhiên nói. 

 Không ai biết tại sao Diệp Thành lại thay đổi như thế. 

 Chỉ biết giữa trán hắn có một hoa văn cổ được chạm khắc từ từ, đồng tử hắn chuyển sang màu vàng. 

 Chỉ biết kiếm sắt hắn cầm trong tay trở thành một cái kích lớn, chiếc áo đơn độc trên người biến thành một bộ áo giáp. 

 Chỉ biết một người phàm dường như biến thành một bậc chiến thần Bát Hoang, khí tức dồi dào, ngút trời. 

 Trời đất thay đổi, Đế binh biến thành bầu trời rộng lớn, từng vì sao tinh tú biến thành màu vàng chói lọi. 

 Ánh sáng phản chiếu, chiến thần quay lại như tôi luyện vàng kim, cả vạn thánh quang chói mắt hơn cả đế khí. 


 “Giết, giết hắn!”, Phượng Tiên đứng dậy, điên cuồng vung kiếm sát kiếm, nàng ta là người duy nhất còn sống trong số rất nhiều kẻ thù của Diệp Thành, nàng ta biết quá rõ Diệp Thành này đầy biến số, vì vậy nàng ta vội vàng để ra lệnh giết chết. 

 “Giết!”, Diệp Thành gầm lên một tiếng, như lôi đình vạn cổ, chấn động bầu trời. 

 Tổ tiên Thánh Thể trên trời có linh thiêng đã nghe thấy tiếng kêu của hắn, giúp hắn ánh sáng phản chiếu, trở lại đỉnh cao. 

 Một mình xông pha cũng phải là lần xông pha cuối cùng, bất luận thành bại ra sao, hắn cũng đều ngã xuống trong năm tháng.