Tiên Võ Đế Vương

Chương 2438: Giết hắn!



“Giết hắn!”, đại quân bốn tộc lao đến, đồng thanh hét lên, bí pháp Thần Thông, trận đồ pháp khí phủ khắp bầu trời. 

 

“Giết!”, Diệp Thành vung mạnh vũ khí, một đòn tấn công bá đạo. 

 

Các cường giả bốn tộc vừa lao đến đó lần lượt ngã xuống, thân xác tan biến, Nguyên Thần vỡ vụn, bị chém giết trực diện. 

 

“Thằng nhãi, còn không đền tội!”, một Thánh Vương của Thần tộc lái chiến xa đến, tay cầm giáo chiến đâm về phía Diệp Thành. 

 

“Cút!”, Diệp Thành dùng chiến kích như một cây gậy, đập nát chiến xa cổ đó, Thánh Vương Thần tộc khác bị văng ra xa, chưa kịp đứng vững, Diệp Thành đã giẫm một chân xuống, ông ta bị giẫm thành vũng máu. 

 

Cùng lúc đó một Thánh Vương của Ma tộc đã bước lên không trung, dùng ma ấn màu đen trấn áp từ trên không trung. 

 

Đó là một Đại Thánh Binh đáng sợ, toát ra khí thế man hoang, khắc đầy những phù văn cổ, nặng như một ngọn núi khổng lồ. 

 

Diệp Thành gào lên, không né đòn cũng không phòng vệ, chống đỡ bằng Thánh Thể, vẫn là tung một kích đập nát ma ấn đó. 

 

Thánh Vương Ma tộc bị phản phệ, cơ thể nứt ra, lảo đảo lùi về sau, mỗi bước như thế đều như đạp vào hư không. 

 

Diệp Thành nổi trận lôi đình lao đến, vung trường kích chém tới. 

 

Hai bậc cấp Thánh Vương của Yêu tộc và tộc Phượng Hoàng hợp sức lại với nhau cùng sử dụng gương thần tạo ra thần quang hủy diệt. 

 

Khí thế Diệp Thành phủ khắp Bát Hoang, thần hải Hoàng Kim cuồn cuộn dị tượng Hỗn Độn, nhấn chìm thần quang, cũng tiêu diệt hai Thánh Vương. 

 

Trước sau chỉ trong tích tắc, bốn cấp Thánh Vương của bốn tộc bị chém chết, mọi người đứng xem run lên, bá đạo quá. 

 

“Phượng Tiên, để mạng ngươi lại đây!”, Diệp Thành gào lên, điên cuồng vung chiến kích trong tay. 

 

“Lấy sát trận ra tiêu diệt hắn!”, mặt mày Phượng Tiên trở nên hung tợn, vừa lùi về sau vừa vung kiếm chỉ về phía Diệp Thành. 

 

Nàng ta sợ rồi, sợ kẻ mất trí Diệp Thành này rồi, cái tên này khó giết quá, có thể làm quá nhiều chuyện không có khả năng. 

 

Tuyệt sát trận Hư Thiên rung chuyển, từng tia thần uy được khôi phục, nhắm chuẩn vào Diệp Thành, tạo ra từng tia thần quang hủy diệt. 

 

Bầu trời rộng lớn trở nên vô cùng nhỏ bé, bị xuyên thủng đến mức tan hoang, sát trận quá mạnh, uy lực quá đáng sợ. 

 

Diệp Thành không sợ, chân bước vào không trung, tung hoành chín tầng mây, sức chiến đấu đạt đến cực hạn, tốc độ càng nhanh hơn như một tia sáng vàng, rất nhiều tuyệt sát trận Hư Thiên cũng không theo kịp tốc độ của hắn. 

 

Máu bắn tung tóe, đại quân bốn tộc gặp nguy, bị chính sát trận của mình làm cho nổ tung, cảnh tượng đẫm máu. 

 

Đại Thánh bốn tộc hừ một tiếng, tự mình dẫn binh vượt qua bầu trời lao đến, cưỡi chiến xa băng qua tầng sương mây, khí thế áp đảo, không dưới một trăm người, trận thế vô cùng lớn. 

 

“Kẻ nào ngăn ta thì phải chết!”, Diệp Thành tức giận nói, sải bước vung kích chém về phía trước, một bậc Đại Thành bị chém chết. 

 

“Sức… sức chiến đấu Chuẩn Đế sao?”, các tu sĩ xung quanh kinh hãi. 

 

“Một Đại Thánh thế mà lại bị một người thường chém chết”, các tu sĩ lớn tuổi cũng kinh ngạc, cả người run lên. 

 

“Uy thế của nhất mạch Thánh Thể vẫn mạnh như vậy!”, Thiên Tru, Đất Diệt trong không trung cũng tấm tắc chậc lưỡi. 

 

“Thả bọn ta ra!”, năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình còn đang tức giận hét lên, âm thanh như sấm rền khiến cho trời đất rung chuyển. 

 

Hoàng giả Đại Sở đang chiến đấu một mình, mà họ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, mọi người đều như biến thành kẻ mất trí. 

 

Thần đỉnh rung lên mở ra con đường máu, lơ lửng trên đỉnh đầu Diệp Thành. 

 

Trận chiến cuối cùng của chủ nhân, pháp khí bản mệnh cũng điên cuồng theo. 

Nó đơn giản tự nhiên, hiện rõ sát khí, Độn Giáp Thiên Tự hiện hóa, tự sắp xếp, đan xen vào thiên âm Đại Đạo, rất nhiều hiện tượng kỳ lạ cổ biến hóa khôn lường, bảo vệ thánh thể của Diệp Thành.