Tiên Võ Đế Vương

Chương 2450: Ức hiếp ngươi thì đã sao?



Tám Hoàng đồng loạt ra tay, cùng thi triển bí pháp bất thế, giữ lấy bản nguyên và bình ổn linh hồn đang sắp biến mất của hắn.

Chín Hoàng đều run, có thể tưởng tượng được hậu bối này đã chiến đấu vất vả đến mức nào, đến chết cũng phải giữ vững cờ chiến của Đại Sở.

Trời đất im lặng đến đáng sợ, đến cả tiếng tim đập cũng không còn nghe thấy.

Giữa sự yên ắng đó, một luồng tiên quang từ trên trời chiếu thẳng xuống.

Đấy là một tiên ảnh, tóc trắng đồ trắng giống như trích tiên của một tộc, nhìn kĩ lại thì chính là Kiếm Thần Chư Thiên.

“Đấy… Đấy là Kiếm Thần - thần thoại của Chư Thiên hả?”. Mọi người ngây ra, đặc biệt là các tu sĩ già.

“Còn phía sau nữa...”. Có người thốt lên khiến tất cả đều hướng mắt về một phía, hàng trăm luồng ánh sáng thần nối tiếp nhau chiếu xuống.

“Lại… Lại là Chuẩn Đế, hàng trăm vị”. Các tu sĩ đứng xem kinh ngạc, không kiềm được sự khiếp sợ, trận hình khủng bố cỡ nào đây?

Chớp mắt, hàng trăm bóng người đã ùn ùn kéo đến: Đông Phượng Thái Tâm, ngũ đại Thiên Vương cấm địa, Cửu Hoang Thần Chủ, Đan Tôn, vương tộc hoàng triều Đại Hạ, Đại La Chư Thiên…

Đông Phượng Thái Tâm nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu, thấy Diệp Thành thê thảm, thấy tu sĩ Đại Sở ở trong Thiên Hư thì phẫn nộ tột cùng

“Đáng chết”. Chuẩn Đế Thiên Huyền Môn hét lên động trời.

Đến cả Kiếm Thần luôn bình tĩnh cũng không kiểm soát được sát khí, âm thanh của sát kiếm vang khắp trời đất.

“Diệp Thành!”. Tiếng gọi nghẹn lòng vang lên từ một linh phù trong tay Đông Hoàng Thái Tâm, một bóng người từ trong bước ra, ôm lấy cơ thể đang bị phong ấn của hắn vào lòng, khóc như mưa.

Là Liễu Như Yên, kiếp trước là con gái nhà họ Liễu, công chúa khai quốc của nước Nam Thiệu, kiếp này là vua thứ mười một của Đại Sở.

Vì nàng ta nên Diệp Thành mới bổ khuyết Hỗn Độn đạo bằng tình, lần đầu mở Huyết Kế Hạn Giới, bị trời xanh trách phạt.

Lần đó chết đi, cách biệt ba trăm năm, thánh chủ Thiên Đình danh chấn bát hoang năm xưa giờ đã già nua đến thế này.

Thiên Vương Thiên Hư than thở, phất nhẹ tay, giải cấm chế Thiên Hư, giải phóng cho năm mươi triệu tu sĩ của Thiên Đình đang bị mắc kẹt.

Năm mươi triệu người như phát điên, máu và nước mắt đã làm nhòe đi tầm nhìn của họ.

Họ vẫn còn có thể sống và đứng ở đây, tất cả đều nhờ bóng người héo hắt đó đã một mình đương đầu trong trận chiến cô độc.

Hắn thất hứa nhưng lại kéo dài được thời gian cho Thiên Đình.

Giờ Đại Sở đã quay về, các cường giả đã trở lại nhưng hắn đã ngã xuống, đã bị Chu Thiên đáng chết giày vò đến tàn tạ, bị năm tháng đáng hờn hủy hoại đến già nua, sinh mệnh của hắn đã bị tàn phá đến kiệt quệ.

Tiếng khóc bi thảm vang khắp đất trời, đan xen cả sự căm phẫn và xót thương.

Chín Hoàng đứng dậy, không nói lời nào, vẻ mặt không cảm xúc.

Nhưng sự im lặng đó mới là đáng sợ nhất, giống như một con mãnh thú hồng hoang ngủ quên hàng vạn năm bỗng dưng thức tỉnh.

Chín người vẫn xếp thành hàng ngang, kề vai nhau tiến về bốn hướng, ai cũng cầm đế khí trong tay, khôi phục đế uy cực đạo.

Tiếng thình thịch bỗng vang lên, cơ thể chín Hoàng Đại Sở rất nặng nề, mỗi bước đi đều khiến trời đất phải rung chuyển.

“Hắn giết thái tử tộc ta, ân oán này xem như đã chấm dứt. Các người còn muốn thế nào?”, lão tổ bốn tộc liên tục lùi về sau.

“Không liên quan đến ân oán, chỉ vì Đại Sở mạnh hơn các ngươi thôi”, chín Hoàng bình thản đáp nhưng lại khiến bầu trời như đổ sập.

“Hiếp người quá đáng!”, lão tổ bốn tộc đều phẫn nộ.

“Ức hiếp ngươi thì đã sao?”, Chiến Vương hét lớn như tiếng sấm, ông ta là người nóng tính nhất, điều khiển đế khí tấn công tộc Phượng Hoàng.

Rìu Khai Sơn cùng Đế Đạo Pháp Tắc nhảy múa, bá tuyệt cổ kim, một rìu chém rách trời đất, diệt sạch cả triệu đại quân của tộc Phượng Hoàng.

“Đáng chết!”. Lão tổ tộc Phượng Hoàng giận dữ hét lên, điều khiển đế khí kính Phượng Hoàng, quét ra ánh sáng thần hủy diệt.


Đấy là một cảnh tượng đáng sợ, Chuẩn Đế tham chiến gồm mười ba người, Cực Đạo Đế Khí tham chiến cũng có mười ba cái.

Trận chiến tầm cỡ này đã gần đạt đến Đế Đạo chinh phạt, nghịch chuyển càn khôn, âm dương đảo lộn, thời gian và năm tháng đều bị xáo trộn trong vòng luân hồi vốn có, tất cả đều bị hủy diệt sạch.

Chín Hoàng Đại Sở, nam như chiến thần Bát Hoang, uy chấn thiên hạ, nữ thì như nữ vương cái thế, xinh đẹp tài giỏi, tất cả đều có sức chiến đấu vô địch, khả năng tấn công vô đối, Chư Thiên đều phải sợ trận chiến này.

Xương cốt của bốn tộc chất thành núi, máu chảy thành sông, không cản được sức tấn công của chín Hoàng, hàng vạn người tan thành mây khói trong cuộc chiến.