“Cho đến khi thân phận của Nhược Hi được làm sáng tỏ, Hồng Trần và Lục Đạo sẽ không buông tha”. Đông Hoàng Thái Tâm bình thản nói: “Ít nhất phải chờ đến Nhân Vương tỉnh lại, việc này vô cùng trọng đại”.
Nói xong, bà ta nhẹ nhàng phất tay, Cực Đạo Đế Khí Hiên Viên Kiếm trấn áp Lục Đạo bị bà ta rút ra, đánh về hướng Diệp Thành.
Diệp Thành không phản kháng, tùy ý để kiếm dung nhập vào trong cơ thể
Trách chỉ trách, mệnh của hắn liên lụy cực lớn, hắn chết cũng không quan trọng, hơn phân nửa là Hồng Trần và Lục Đạo đều sẽ vì hắn mà bị trọng thương.
Có Đế Binh bảo hộ, lại có chiến lực của Chuẩn Đế, dù là kiếm Tru Tiên đáng chết kia lại đến, cũng không có cách nào bắt được hắn.
“Tràn đầy sức mạnh!”. Sống lưng của Diệp Thành thẳng tắp.
“Chớ có mang Đế Binh rời Đại Sở”. Đông Hoàng Thái Tâm nhẹ giọng nói: “Càn khôn Đại Sở cần Đế Binh trấn áp”.
“Đã biết!”. Diệp Thành nhếch miệng cười, trong lòng dễ chịu hơn.
“Sẽ sớm thôi, đối với ngươi mà nói, sẽ là một sự bất ngờ, cũng có thể là một kiếp số, thời gian còn lại của ngươi rất quý giá”, Đông Hoàng Thái Tâm từ từ nói, tràn đầy thâm ý.
“Nhân Vương từng nói gì, đây là bất ngờ gì, ta là kiếp số như thế nào?”. Diệp Thành nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.
“Nên tới, thì sẽ tự tới”, Đông Hoàng Thái Tâm nhún vai.
“Thần bí như vậy”, Diệp Thành không khỏi bĩu môi.
“Lại có thêm một đại tộc giải phong ấn”. Đông Hoàng Thái Tâ, ngẩng đầu nhìn hư không.
Diệp Thành cũng ngẩng đầu, nhưng thứ hắn thấy lại chỉ có mây mù mờ mịt.
Lập tức, hắn mở tiên nhãn, lại thêm Cực Đạo Đế Uy, lúc này mới đẩy ra được tầng tầng mây mù, nhìn đến Huyền Hoang đại lục.
Quả thật có đại gia tộc được giải phong ấn, hơn nữa không phải là một tộc.
Lần này trở về, không phải kẻ thù, mà là Bạch Hổ tộc Nam Vực, Huyền Vũ tộc cùng với Long tộc và Vu tộc viễn cổ Bắc Nhạc.
Huyền Hoang náo nhiệt, đặc biệt là Thái tử Huyền Vũ và đám người Long Kiếp, vô cùng hưng phấn, đợi trăm năm, cuối cùng cũng đợi được rồi.
“Bốn chủng tộc lớn đã trở về, hơi có chút xấu hổ, bởi vì kẻ thù… đã bị chín Hoàng Đại Sở tiêu diệt gần hết”. Tu sĩ huyền hoang thổn thức, liên tục tặc lưỡi.
“Những kẻ thù còn rải rác đó đã sớm trốn vào sâu bên trong tinh không, đại chiến kinh thiên, thật đúng là có một không hai”.
“Đừng vội, vẫn còn có người chưa trở về”. Có người chắp tay nói.
Những lời này làm cho tu sĩ tứ phương sáng ngời hai mắt.
Đúng vậy, vẫn còn những người chưa trở về, Côn Bằng tộc và Kim Ô tộc tại Nam Vực Huyền Hoang, bọn họ vẫn còn đang ở tổ địa.
Có một ít người biết chuyện, trong lòng có một loại mong đợi như thế, đó là chờ các chủng tộc Nam Vực giải phong ấn quay về.
Khi đó sẽ thật sự náo nhiệt, một, hai chủng tộc thì không thể địch nổi Đại Sở, nếu liên hợp lại, nhất định đánh đến trời sụp đất nứt.
Mấy ngày sau đó, Huyền Hoang không ngừng chấn động, Đấu Chiến Thánh Viên, Quỳ Ngưu tộc, Thanh Long tộc, Chu Tước tộc đều lần lượt được giải phong.
Kế tiếp đó là Linh tộc, Cổ tộc và Man tộc viễn cổ.
Vẫn không có kẻ thù, tất nhiên cũng sẽ không có đại chiến kinh thế.
Trong một ngày dẹp yên bốn chủng tộc lớn, cộng thêm Linh Sơn Tây Mạc, chín Chuẩn Đế đỉnh phong, chín Cực Đạo Đế Binh, đây là trận chiến kinh thiên cỡ nào, ở Vạn Vực không có thế lực nào chống đỡ được!
Rất nhiều lão tổ các tộc nghĩ đến mà sợ, cũng may là không trêu chọc Diệp Thành, bằng không hậu quả sẽ thê thảm, cả tộc trực tiếp bị tiêu diệt.
Trong Thiên Huyền Môn, Diệp Thành và Đông Hoàng Thái Tâm vẫn đứng lặng như cũ.
Hai người có thể thấy rõ ràng, Huyền Hoang vẫn là Huyền Hoang của ngày xưa, nhưng người Đại Sở hoàn toàn thay đổi, cả chư thiên đều run rẩy.