Tiên Võ Đế Vương

Chương 2489: Là nhóm sinh linh đầu tiên



“Nghe Thiên Thương Nguyệt nói, chủng tộc đáng sợ ở thời Hồng Hoang đang ngo ngoe rục rịch, tiền bối biết không?”, Diệp Thành nói.

“Tất nhiên là biết”. Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi, biểu cảm sầu lo, trong giọng nói còn mang theo chút nghiêm trọng: “Hy vọng bọn họ trở về, đừng lại gây thêm chuyện nữa”.

“Nhìn vẻ mặt này của tiền bối, người thật sự kiêng kị những chủng tộc này”. Diệp Thành xách ra bầu rượu, ừng ực uống.

“Đâu chỉ là kiêng kị! Vào lúc Hồng Hoang, Hoang Cổ, Thái Cổ, Viễn Cổ, Thượng Cổ, năm thời đại đó, Hồng Hoang là đáng sợ nhất, một trăm ba mươi Đế ở Huyền Hoang, số Đế trưởng thành trong thời Hồng Hoang chiếm hết 60%”.

“Mà từ Hoang Cổ đến nay đã có bốn thời đại lớn, người thành Đế lại chỉ xấp xỉ 40%, kém hơn rất nhiều”.

“Bởi vậy có thể thấy được, Hồng Hoang kia là một thời đại như thế nào”.

“Là nhóm sinh linh đầu tiên của thiên địa sơ khai, cho dù là huyết mạch hay là số lượng Đại Đế, toàn diện áp đảo chư thiên đời sau”.

“Trong lịch sử chư thiên từng xuất hiện mấy lần kiếp nạn kinh khủng, đều có bóng dáng của các chủng tộc Hồng Hoang, trong đó có một trận hỗn chiến Vạn Vực mà người đời sau này đều biết rõ, trận chiến ấy chính là thời khắc Đại Thành Thánh Thể ngã xuống”.

Đông Hoàng Thái Tâm nói rồi không khỏi thở dài, bà ta sống đã lâu, càng biết nhiều bí mật hơn, mỗi một bí mật đều là máu chảy đầm đìa.

“Quả nhiên là trớ trêu như thế”. Diệp Thành lắc đầu cười buồn: “Chủng tộc mạnh mẽ như thế, nếu liên hợp lại đối kháng Thiên Ma, Vạn Vực Chư Thiên cần gì sợ vực Thiên Ma”.

“Giữa các chủng tộc đã có ân ân oán oán từ thuở xa xưa, rất khó mà hoà giải, giống như quan hệ của Đại Sở và rất nhiều chủng tộc, thân là Hoàng giả Đại Sở, không lý nào lại không đòi lại nợ máu”.

“Cái này không có vấn đề gì cả”. Diệp Thành nhàn nhạt nói, cuối cùng nhìn thoáng qua Lục Đạo, xoay người rời đi.

Ra Thiên Huyền Môn, hắn đi thẳng về hướng Đông, một đường vượt qua dịch chuyển, vượt qua núi Thương Nguyên, đi đến biên giới Đại Sở.

Ranh giới của vùng đất là một tầng mây mù, bên trong có một trận pháp cổ xưa vận chuyển, khó có thể khám phá được huyền cơ của nó

Đây là cấm chế Đại Sở, ngăn cách chư thiên, vượt qua tầng mây mù này chính là Vạn Vực, người bình thường rất khó ra khỏi nơi này.

Diệp Thành lại mở tiên nhãn, đẩy ra từng tầng mây mù, trông thấy một bầu trời đầy sao sâu thẳm, từng ngôi sao một đều toả sáng rực rỡ.

Đây là lần đầu tiên hắn ở Đại Sở nhìn ra Vạn Vực chư thiên, ở tầng sao trời kia, có quá nhiều nơi đã lưu lại dấu chân của hắn.

Vạn Vực chư thiên quá lớn, đừng nói là ba trăm năm, cho dù có qua cả ba ngàn năm cũng chưa chắc có thể đi hết, vũ trụ to như thế, rộng lớn vô biên.

Vừa đứng ba ngày, hắn xoay người, trước khi rời đi, hắn cẩn thận liếc nhìn hư vô, cảm giác như có người nhìn chằm chằm hắn.

Loại cảm giác này, hắn đã cảm thấy từ lâu, lần này lại càng mãnh liệt hơn.

Đến lúc sáng sớm, hắn mới quay trở về, chân trước vừa mời nhập tông, sau lưng đã bị đám tiện nhân Hùng Nhị, Tạ Vân vây quanh, bọn họ sờ cằm, cười đến mức gian tà đáng khinh.

Diệp Thành trốn đi gần một tháng, tay bọn họ thật sự ngứa ngáy quá rồi, chỉ muốn lấy ra hai món bảo vật bắn chim nhỏ,

“Không nhiều, mỗi người chơi một chút”. Hùng Nhị chà xát tay, mặt đầy thịt mỡ, nụ cười này khiến mỡ che phủ cả mắt hắn ta.

“Cái tên mập chết tiệt nhà ngươi”. Diệp Thành tiến lên, một chưởng đánh ngã người xuống đất, khiến đám người Tạ Vân giật mình đến mắc tiểu.


Oa, thốn! Tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang vọng khắp Hằng Nhạc.

Ực! Đám người Tạ Vân vội nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy háng lạnh buốt, đừng nói là bị một cú giẫm này, nhìn thôi là thấy đau muốn chết

“Chơi nè! Cho ngươi chơi nè!”. Diệp Thành nổi giận, hết cú này tới cú khác, “cậu em nhỏ” của Hùng Nhị bị đá thành một đống xụi lơ.

Hùng Nhị hét thảm, bị đá đến mức hoài nghi nhân sinh.