Bọn Tạ Vân nào dám đứng lại, không nói nhiều thêm câu nào, xoay người chạy đi, lần này Diệp Thành trở về, quá sức tức giận rồi.
“Đi đâu đó!”. Tay nhỏ của Diệp Thành vung lên, lật tay, cấm chế cường đại lập tức được mở ra, ai cũng bị nhốt.
Hình ảnh kế tiếp có chút vô pháp vô thiên.
Diệp Thành khai triển thần uy, đá từng cước một, thật sự đá đến mức đám người kia kêu thảm thiết như quỷ khóc sói gào, tiếng sau lại cao hơn tiếng trước một quãng.
Người của Hằng Nhạc Tông bị quấy nhiễu, trưởng lão và đệ tử vội chạy đến.
Nhìn thấy cảnh tượng này, khoé miệng nháy mắt co giật cả chục lần.
Đặc biệt là đệ tử nam và trưởng lão đều bịt kín đũng quần theo bản năng, một cước mạnh mẽ của Diệp Thành, ít ai mà chịu được.
“Người của phân điện một, rút lui!”, Liễu Dật ho khan, vẻ mặt sâu xa, Diệp Thành đã không cần ai bảo vệ nữa.
“Đi xa một chuyến, lúc về lại trở nên mạnh như thế”. Bàng Đại Xuyên nhếch miệng, mấy Thánh Nhân này! Bị đánh đến mức không dám ngẩng đầu!
Bàng Đại Xuyên dứt lời, tiếng kêu thảm thiết cũng dần biến mất.
Về phần Hùng Nhị và mấy khốn kia, họ đã bị Diệp Thành đá cho chết ngất, bị trói thành một cục, treo ở trên đại thụ.
“Không thể phủ nhận là dùng lực hơi quá!”. Diệp Thành vỗ tro bụi trên bả vai, gương mặt nhỏ phúc hậu và vô hại.
“Không quá mức!”. Một đám lão giả nghiêm túc mà nói.
“Vậy là tốt rồi”. Diệp Thành đắc ý rung đùi, ngâm nga một giai điệu nhỏ, chân nhỏ bước lên trên đỉnh Ngọc Nữ.
Từ trước đến nay chưa bao giờ sung sướng như thế, so với lúc ở trên giường cùng Sở Linh Nhi còn sướng hơn, dám chơi chim nhỏ của ông đây, các ngươi xứng đáng bị sút!
Một trò hề vô nghĩa đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Những đệ tử và trưởng lão tụ tập đến cũng tản đi, trở về làm việc của mình, nhưng lại không có ai định thả đám Hùng Nhị xuống.
Không hổ là một đám hội anh em cột chèo, lúc trước thì tổ chức thành đoàn đến búng chim của Diệp Thành, nay cũng tổ chức thành đội, nhưng lại thành đội bị búng chim.
Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành ngồi khoanh chân dưới tàng cây, lấy Vô Tự Thiên Thư ra, tâm trạng vui vẻ ngâm nga câu hát.
"Sư thúc, có dặn dò gì không ạ?", một cô gái kính cẩn hỏi.
"Chết, quên mất các ngươi!", Diệp Thành bỏ Thiên Thư xuống, nhìn các cô cười bảo: "Ta đã có tu vi, mọi người không cần chăm sóc ta nữa, xuống núi tu luyện đi!"
"Tuân lệnh!", chúng đệ tỬ chắp tay, song lại có thể thấy được vẻ cô đơn và mất mát trong đôi mắt họ.
"Tu luyện cho tốt đi", Diệp Thành cười bảo rồi lại vùi đầu nghiên cứu.
"Sư thúc!", nhưng hắn vừa cúi đầu đã nghe một tiếng gọi, tiếng gọi ấy đột ngột đến nỗi khiến Diệp Thành giật mình suýt đái trong quần.
Đó là một nữ đệ tử, vốn đã đi xa lại vòng về, khẽ cắn môi, bàn tay ngọc ngà cũng siết chặt góc áo.
"Có chuyện gì à?", Diệp Thành nhìn đệ tử kia hỏi.
"Ta... ta có thể ôm người một cái không?", nữ đệ tử cúi đầu hỏi.
Diệp Thành sửng sốt, yêu cầu ấy khiến hắn khá bất ngờ.
Trong lúc hắn đang sửng sốt thì nữ đệ tử kia bước tới, chưa được Diệp Thành đồng ý đã ôm lấy hắn, xong rồi còn khẽ ấn đôi môi đỏ mọng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thành.
Kia là Thánh Chủ Thiên Đình, là Hoảng Giả của Đại Sở đó. Nếu hắn tức giận thì dù mình có trăm cái mạng cũng không đủ để chết.
Nhưng cố tình nàng ta lại làm vậy, có lẽ đó là... yêu thầm trong truyền thuyết, người con gái đẹp luôn yêu anh hùng, nàng ta cũng không ngoại lệ.
"Có cả chuyện tốt này luôn, con gái Đại Sở đều phóng khoáng như vậy hả?", Diệp Thành vuốt khuôn mặt mình, nụ hôn kia cùng với mùi thơm của gái vẫn còn vấn vương, nó khiến hắn vui hớn hở.
Không biết sao hắn bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ nếu bảo cô gái kia ngủ với mình thì chắc nàng ta sẽ đồng ý.