"Tiếc là chỉ sống được ba năm", Chiến Vương thở dài.
"Trời ghen ghét anh tài ư?", chúng Hoàng cũng thầm than thở.
"Cuối cùng cũng xuất hiện lại trên đời", Đông Hoàng Thái Tâm quay đầu lại, giương mắt nhìn về phía hư vô mờ mịt.
Chúng Chuẩn Đế nghe vậy đều ngẩng đầu như có thể nhìn xuyên không gian thấy được vùng trời lấp lánh đầy sao.
Nơi đó bỗng dưng xuất hiện một tòa thành cổ hư ảo được tiên quang vờn quanh, sau đó dần hóa thành thật.
Nó là một tòa tiên thành chân chính, tựa như mộng như ảo trong vũ trụ, chìm trong lớp mây mù và sương khói đất trời mông lung.
Nhìn từ xa, thấp thoáng có bóng tiên nữ đang múa trong thành, tung bông dưới ánh ngân hà tạo thành một bức tranh cực kỳ huyền ảo.
Nó cực kỳ khổng lồ, có thể sánh bằng một tòa Cổ Tinh, toát ra khí tức cổ xưa khiến người ta cảm thấy nó không thuộc về thời đại này, treo lơ lửng trên không giống như một viên ngọc chiếu sáng khắp Chư Thiên.
"Đâu... đâu ra một tòa thành vậy", tinh không dậy sóng, vô số người chạy đến nơi đó quan sát với vẻ ngạc nhiên.
"Tòa thành lớn như thế, lẽ nào là tiên thành trong truyền thuyết?"
"thành Vô Lệ", lớp tiền bối khẽ vuốt râu, giống như biết nó nhưng lại không biết nguồn gốc của nó.
"Khi cách trăm năm, không ngờ tiên thành lại xuất hiện trên đời!"
"Tâm Nhi!", trong Tây Mạc, một ông lão già nua đạp không bước đến, con ngươi đục ngầu ầng ậng nước mắt, một tiếng Tâm Nhi khàn khàn đầy tang thương kể ra bao năm tháng nơi trần gian.
Ông lão ấy chẳng phải là ông lão bán rượu ở am Niệm Từ sao?
Năm đó, Diệp Thành định giết Vô Lệ Tiên Tử nhưng lại bị ông lão kia dẫn đi, ông ta cũng có người yêu trong thành Vô Lệ.
Tiếc là, ông ta từng bước qua cầu Nại Hà, nhưng chưa dẫn được người thương đi, đau khổ chờ đợi trăm năm, cuối cùng cũng đợi được.
"Đánh thức Diệp Thành đi!", trong Thiên Huyền Môn, Phục Nhai hít sâu một hơi nói: "Không biết là bất ngờ hay số kiếp nữa".
"Hắn đang ngộ đạo, đợi một chút đã", Đông Hoàng Thái Tâm nói: "Chư Thiên Vạn Vực, cũng không phải có mỗi mình hắn là muốn bước lên cầu Nại Hà".
"Vô Lệ chính là vô tình, lần này cũng không biết lại có bao nhiêu anh kiệt ngã xuống cây cầu kia", Kiếm Thần thở dài.
Bầu trời rộng lớn đầy sao, những ngôi sao giống như các hạt bụi, từng ngôi từng ngôi đều sáng chói lộng lẫy.
Từng dòng chảy của cát, đan xen với nhau, trôi dạt trên bầu trời đầy sao
Không biết chỗ này là từ đâu mà đến, cũng không biết bờ đối diện nằm ở chỗ nào, mang theo ánh sáng sao cổ xưa, chảy về năm tháng ở phía xa xôi, cũng không dừng lại
Một chỗ thấp thoáng ở sâu phía trong mây mù, thành Vô Lệ lẳng lặng trôi nổi, giống như một Lăng Ba tiên tử đang đứng duyên dáng, thanh khiết và hoàn mỹ.
Nó quá đẹp, giống như ảo mộng, mỗi một tấc tường thành đều nhiễm tiên hà, ánh sáng trong suốt, đầy màu rực rỡ.
Rất nhiều dị tượng tựa như ẩn tựa như hiện, phác hoạ ra một vài hình ảnh huyền ảo, có tiên khúc Cửu Tiêu du dương, làm cho người nghe phải xuất thần.
Có rất nhiều tu sĩ đến đây, bám lấy những ngôi sao cổ xưa ở gần đó, cũng có người đứng ở giữa bầu trời đầy sao, đám đông giống như biển cả vừa sâu lại vừa rộng.
Nhiều người như thế, không ai dám tiến lên, trốn đến nơi xa, trách thì chỉ trách, thành Vô Lệ quá mờ mịt, uy áp cũng quá mạnh.
Mọi người tụ lại quan sát, nhìn cổng thành Vô Lệ vẫn chưa mở ra hoàn toàn, bọn họ đã thấy hơi thở tang thương vô hạn lan tràn khắp chư thiên.
Cách cửa thành kia còn có thể trông thấy cảnh tượng phía bên trong thành.
Thật sự là một nơi cực lạc, những ngọn núi xinh đẹp bị mây mù bao phủ, giống như mỹ nhân mới tắm rồi khoác lên mình một tấm vải lụa mỏng.
Những cánh hoa kiều diễm phản chiếu trong ánh nước, màu sắc mờ ảo tĩnh lặng, trông giống như một thế giới lưu ly, một nơi bích thúy cảnh ở trong mơ.