Ở bên trong có tia sáng kỳ dị hiện ra, lộng lẫy như tấm vải lồng trăng nhẹ nhàng uốn lượn uyển chuyển, lay động tóc dài của tiên nữ, cũng lay động tâm cảnh của người xem.
Trong khi mọi người còn đang ngơ ngẩn thì một cây cầu tiên được dẫn từ bên trong thành ra.
Tên của nó là cầu Nại Hà, vừa cổ kính vừa xa xôi, lan can được tạo thành từ các dây của cây mây bện lani, có nụ hoa chầm chậm nở ra, nở ra những bông hoa đỏ rực.
Nhìn từ phía xa, cây cầu kia giống như một vệt sáng bắc ngang qua trời sao đầy tươi đẹp, tô điểm thêm cho vũ trụ thâm thúy này.
Dưới con mắt của mọi người, một cô gái bước lên cầu Nại Hà.
Đó là tiên tử Vô Lệ, trên người mặc vải mỏng, gót sen nhẹ nhàng như một trích tiên, không dính khói lửa nhân gian, không nhiễm một hạt bụi nào của phàm thế.
Ở trăm năm trước, nàng ta từ thành Vô Lệ đi ra, đến Tây Mạc, ở Am Niệm Từ mà tĩnh tu, trăm năm sau lại muốn trở về thành Vô Lệ.
Mắt của nàng ta vẫn đạm mạc như thế, không có chút cảm xúc dao động, dường như tất thảy mọi thứ trên thế gian đều sẽ không thể làm cho tâm cảnh của nàng dao động.
“Không nhìn rõ! Trông như thế nào thế!”. Trong đám người có kẻ thăm dò, cầm một cây gậy sắt vàng đen, một đôi mắt hoả nhãn kim tinh nở rộ thần mang, thứ này, còn không phải là Tiểu Viên Hoàng à?
“Lấy kinh nghiệm nhiều năm của lão phu, phàm là người mang lụa che mặt thì đều là mỹ nữ”. Quỳ Ngưu ở bên cạnh ý vị thâm trường nói.
“Lão đại, ta muốn ngủ nàng, ngươi có thể xử lý chuyện này không?”, Đại Địa Võ Hùng xoa xoa hai tay gấu, nhếch miệng cười không ngừng.
“Ta cũng muốn đây! Ta có thể làm một tháng không ngừng, vấn đề là lão tử không dám!”, Quỳ Ngưu lắc lắc tay.
“Ba tên này là ai!”. Tu sĩ bốn phía lướt nhìn ba người, không biết xấu hổ! Bọn họ chưa từng gặp ai vô liêm sĩ thế!
“Nào, đứng ra xa một chút, tránh ba tên tiện nhân này xa một chút, mất mặt quá”. Thần tử Vu tộc xua tay, lùi về sau một bước.
Không cần đợi hắn ta nói, Long Kiếp, thần nữ Linh tộc, Nam Đế Bắc Thánh, bọn họ đều tự giác đi ra xa ba tên này một chút, coi như không hề quen biết ba tên đê tiện này.
Một số người tụ tập lại, nghe nói thành Vô Lệ đã đi đến tinh vực này, họ thành lập thành một đội tập trung ở nơi nào náo nhiệt.
“Ai? Lại có người lên rồi”. Tiểu Viên Hoàng gào to một tiếng, móng vuốt lông xù chỉ về cầu Nại Hà phía xa kia.
Mọi người ghé mắt nhìn, phía sau tiên tử Vô Lệ, đúng thật là có người.
Đó là một thanh niên, áo trắng tóc bạc, lưng đeo kiếm tiên, mắt như sao trời, tóc dài như thác nước, trông như một vị thần vương.
“Vân Phi Dương”. Bắc Thánh thấp giọng nói, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
“Sao thế, ngươi biết hắn à?”. Mọi người lần lượt nhìn sang.
“Tinh vực Hồn thiên, tuyệt thế thiên kiêu, chuẩn Thánh Vương ba trăm tuổi”. Bắc Thánh nói: “Không chỉ từng chém qua một Thánh Vương”.
“Oách thế cơ á!”. Mọi người đều cảm thấy kinh hãi, không khỏi thổn thức tặc lưỡi.
“Tiên tử, xin hãy dừng bước”. Trong khi mọi người còn đang nói chuyện, người tên Vân Phi Dương kia đã gọi một tiếng.
Hắn ta cũng đuổi kịp cầu Nại Hà, vẻ mặt mong đợi, ánh mắt dịu dàng, giọng nói khàn khàn: “Tiên tử có thể cho tại hạ một cơ hội không?”
“Xem ra là có rồi!”. Lớp tu sĩ người già vuốt chòm râu: “Có lẽ, chỉ ở trên cầu mới bị áp chế”.
“Ta không tin”. Vân Phi Dương gào rống, hai mắt đỏ ngầu, dưới áp lực mạnh mẽ, hắn ta lại cứng đầu mà đứng dậy, hai chân run rẩy, gian nan bước về phía trước trong mắt tràn đầy sự kiên trì.
Tiên tử Vô Lệ không nói, chưa từng ngoái đầu nhìn lại, cũng chưa từng dừng bước chân.
Vân Phi Dương thê thảm, mỗi lần bước đi một bước thì lại phun ra một ngụm máu tươi.