“Hai người đến đúng lúc lắm, nói cho ta biết Đế Khí nào là ngọc Như Ý”. Diệp Thành lau máu mũi, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Long Nhất Long Ngũ.
“Đế Khí? Ngọc Như Ý?”. Long Nhất và Long Ngũ nghe xong, đều đồng loạt lắc đầu: “Không có cái nào như thế cả”.
“Thật sao?”, Diệp Thành mang vẻ mặt không tin nhìn hai người.
“Đừng có ngờ vực như thế, một trăm ba mươi Đế Binh Huyền Hoang, bọn ta đều rõ rành rành, tuyệt đối không có Đế Binh nào là ngọc Như Ý cả”.
“Nếu vậy, chủ nhân của đế binh ngọc Như Ý kia không phải là đại đế của chư thiên vạn vực”. Diệp Thành lẩm bẩm nói.
Hắn nhớ đến lời của Đông Hoàng Thái Tâm, thành Vô Lệ không nằm trong Tam giới, cho nên có thể nói, nếu thành Vô Lệ có Đại Đế thì cũng sẽ không xếp vào một trăm ba mươi Đế Huyền Hoang.
Trong nhất thời, ý cảnh trong đế giác tái hiện, cảnh Tru Tiên Kiếm kia trảm nữ đế cũng xuất hiện trong đầu.
Nữ đế kia cũng không phải là một trăm ba mươi Đế ở Huyền Hoang, xem ra lần này không phải là Đại Đế chư thiên.
“Ngây ngốc cái gì đó, nói chuyện đi!”, Long Nhất chọt chọt Diệp Thành.
“Một lời khó nói hết, không nói cũng thế”. Diệp Thành đứng dậy, che lại cái eo già cỗi, khập khiễng đi về hướng Ngọc Nữ Phong.
“Không phải giả bộ mà là bị đánh thật kìa”. Long Nhất và Long Ngũ vuốt cằm, chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh căm.
Lại trở về Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành đã trông thấy Sở Huyên đứng lẳng lặng dưới tàng cây từ xa, cô ta lặng lẽ ngẩng mặt nhìn hư vô.
Diệp Thành rất tự giác, cách cô ta ngoài trăm trượng thì dừng lại.
Như vậy, nếu Sở Huyên tức giận nổi bão, hắn còn có thể quay đầu bỏ chạy, thê tử là Thái Thượng Tiên Thể, thật sự quá là hung hãn.
“Thật ra... không phải như nàng tưởng đâu”. Diệp Thành cười gượng.
Sở Huyên thu tầm mắt lại, không nhìn hư vô mà ngó sang Diệp Thành, không nói một lời.
“Ta là chính nhân quân tử”. Diệp Thành cười ha ha, lang thang cách cô ta hơn trăm trượng, không dám đi tới.
Sở Huyên trầm mặc, cũng may là cô ta vô lệ vô tình, nếu mà còn có chút tình, nghe lời này nhất định sẽ muốn cười.
Chính nhân quân tử? Ngươi đá văng cửa phòng ta, còn cởi quần áo ta mà còn bảo là quân tử?
“Nàng cũng đánh ta một trận rồi, hai ta coi như là huề đi”. Diệp Thành ho khan, cười không biết xấu hổ.
Sở Huyên không thèm để ý, lười phản ứng với hắn, tự mình trở về Ngọc Nữ các.
Hắn thật kỳ quái, lúc trước ở trên cầu Nại Hà, hắn liều chết cũng muốn đưa cô ta trở về cố hương, nhưng quay về thì cũng tốt, chỉ là hắn lại làm ra chuyện không biết xấu hổ, trước sau như hai người hoàn toàn khác nhau.
Có lẽ, cô ta không biết, dân phong của Đại Sở luôn luôn là bưu hãn, nhưng mà cái Diệp Thành thể hiện ra ngoài lại là không biết xấu hổ.
“Chỉ có thể dùng trí mới thắng được”. Thấy cửa phòng Ngọc Nữ các đóng lại Diệp Thành sờ sờ cằm, cách bá vương ngạnh thượng cung xác định là không được rồi.
Hắn nghĩ trong lòng, lẩm bẩm một hồi rồi bỏ đi, từ trong ngực móc ra một bầu rượu.
Xong việc rồi, hắn bỏ vào trong đó một chút “đặc sản” của Đại Sở.
Ai mà nghĩ đến, Hoàng Giả Đại Sở lại dậy sớm như thế, còn ở đây vội vàng làm bữa sáng, đây là lần đầu tiên hắn làm như thế.
Trước Ngọc Nữ Các bày ra một bàn lớn mỹ vị, hết mâm này đến mâm khác, mùi hương bay khắp Hằng Nhạc Tông.
Trưởng lão và đệ tử Hằng Nhạc đa số đều ngửi được mùi hương này, cũng có mấy người muốn đến ăn ké, thế nhưng cũng đành ngẫm lại thôi.
Đến cả phu quân có Đế Binh là Diệp Thành còn bị đánh, ai mà dám đến.