Diệp Thành kể ra cũng chuyên nghiệp, bản lĩnh giữ nhà đều bỏ ra hết.
Chuyện đáng nói là trong mỗi một món cao lương mỹ vị kia, hắn đều bỏ thêm chút đặc sản Đại Sở, còn gọi một cách mỹ miều là: gia vị.
Cửa phòng mở ra, Sở Huyên lướt ra như gió, phong thái ung dung, dù thấy được một bàn đồ ăn thịnh soạn thế này, cô ta lại không có phản ứng gì.
“Nào nào nào, đây là ta cố ý vì nàng làm đó, coi như là xin lỗi!”. Diệp Thành đi đến trước mặt cô ta, cũng mặc kệ là Sở Huyên có muốn hay không, trực tiếp ấn người ta ngồi xuống.
“Đều là đặc sản Đại Sở, bên ngoài không ăn được đâu”. Diệp Thành cười ha ha, vừa rót rượu vừa gắp đồ ăn, cười a dua lấy lòng, là dáng vẻ… xum xoe bợ đỡ.
Sở Huyên vẫn thế, thần sắc đạm mạc giống như một bức tượng băng, không chút sứt mẻ, nghiễm nhiên là không có dáng vẻ muốn động đũa.
“Đừng ngẩn ra, chẳng lẽ sợ ta bỏ độc vào à”. Diệp Thành vẫn còn gắp đồ ăn, miếng này tới miếng khác, chất thành đống.
Sở Huyên vẫn không nhúc nhích, chẳng có chuyện gì mà lại ân cần như thế, không phường gian trá thì cũng đạo tặc, ta là vô lệ vô tình chứ không phải là đứa ngốc!
“Ây ây da, thiệt đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc nha”. Một bóng người xinh đẹp từ trên trời rơi xuống, chính là Hồng Trần Tuyết.
Bà ấy lại khá tự giác, sau khi đáp xuống thì lập tức tìm chỗ mà ngồi, vén ống tay áo, dáng vẻ chuẩn bị ăn uống thoả thích.
“Không coi bản thân mình là người ngoài à!” Diệp Thành đen mặt. “Không ở Thiên Huyền Môn mà đến Ngọc Nữ Phong làm gì”.
“Chậc, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao!”, Hồng Trần Tuyết bĩu môi, đã thế lại còn tự cầm bát đũa lên. “Nghe nói Sở Huyên nhà ngươi trở lại, ta cũng không đánh đàn nữa, chạy đến đây chúc mừng ngươi”.
“Hôm khác quay lại có được không?”. Trên mặt Diệp Thành đã đen như than rồi.
“Không thể!”. Hồng Trần Tuyết đã động đũa, mười mấy món ăn, mỗi món bà ấy đều gắp một miếng. “Hoàng Giả Đại Sở xuống bếp, cho nên ta phải ăn thử, các ngươi nói chuyện của các ngươi, ta ăn của ta, ăn xong thì ta đi liền, yên tâm, cực kỳ quy củ”.
“Bắt ta phải đánh người mới chịu ha!”, Diệp Thành dứt khoát đứng lên.
Một bàn đồ ăn này thế nào, hắn là người biết rõ nhất, nếu mà Hồng Trần Tuyết ăn, chắc chắn thiên hạ sẽ đại loạn.
Thế nhưng, khi hắn vừa muốn ngăn lại thì thấy cơ thể của Hồng Trần Tuyết khẽ run, đế uy từ trong cơ thể lan tràn ra rồi.
“Đế Khí Đàn Phượng Hoàng”. Diệp Thành không khỏi sửng sốt.
“Không chỉ trong cơ thể của ngươi có Cực Đạo Đế Binh”. Hồng Trần Tuyết chớp đôi mắt đẹp. “Xét thấy quan hệ với sư tôn Hồng Trần, mạng của ta cũng đáng giá, ra ngoài lập tức có Đế Binh bảo hộ”.
“Có một loại dự cảm không tốt lắm”. Khóe miệng Diệp Thành giật giật.
“Cho nên! Đừng có dùng vũ lực với ta, ngươi đánh không lại ta”.
“Bỏ xuống, không thể ăn!”. Diệp Thành hô to gọi nhỏ, chạy tới định đoạt lấy, lại bị Hồng Trần Tuyết đè xuống.
“Ta quyết định ăn bữa cơm này rồi, tính tình của bà đây không tốt, đừng có chọc ta”. Nói rồi, Hồng Trần Tuyết bỏ một miếng điểm tâm vào miệng. “Ừm, hương vị không tồi nha”.
Hồng Trần Tuyết thật sự ăn luôn, một tay ấn Diệp Thành, một tay kẹp đồ ăn, hương vị và mùi vị quả thật rất ngon.
Sở Huyên không đáp, chỉ biết cô gái trước mắt hơi quen.
"Xem ra vẫn chưa mở được phong ấn", Hồng Trần Tuyết khẽ cười, cuối cùng cũng thả Diệp Thành ra: "Tuy tên nhóc này khá vô sỉ, nhưng hắn vẫn rất thiệt tình với ngươi".
Thiệt tình? Sở Huyên thật sự muốn lật bàn, ngươi thấy ai thiệt tình mà muốn gạo nấu thành cơm không?
"Bữa cơm này cũng không phải là ta ăn không trả tiền, nói hay cho ngươi vậy!", Hồng Trần Tuyết liếc Diệp Thành, cười tủm tỉm nói.