Nhìn bên trái đài Vọng Hương có một tảng đá màu xanh, là đá Tam Sinh, trên đó ghi lại kiếp trước, kiếp này và kiếp sau của mỗi người.
Nhìn bên phải đài Vọng Hương thì có một bà lão, hiển nhiên đây là Mạnh Bà.
Hai tiểu quỷ dẫn đường Diệp Thành đến đây rồi biến mất tăm.
Diệp Thành hiếu kỳ nhìn chằm chằm đài Vọng Hương và đá Tam Sinh.
Đây đều là đồ tốt, chứa sức mạnh thần bí cổ xưa, không nhìn ra cấp bậc, lấy về đánh nhau chắc bá dữ lắm.
Trong lòng nghĩ thế, hắn đặt tay lên đá Tam Sinh.
Đá Tam Sinh chấn động, hiện ra hình ảnh xưa cũ.
Đó là kiếp trước của hắn, là tướng quân ở phàm trần, mười năm chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, chưa từng cởi giáp về hưu.
Hắn mỉm cười, hắn đã biết kiếp trước mình là tướng quân rồi!
Sau kiếp trước thì là kiếp này nhưng kiếp sau của hắn lại là một đống hỗn độn, không biết là người hay ma.
Nhân kiếp trước, quả kiếp này, số mệnh luân hồi, duyên tới duyên đi.
Đá Tam Sinh đã chứng kiến mọi buồn đau vui sướng, nụ cười, giọt nước mắt, thù hận của chúng sinh. Mọi nợ nần tình cảm đều sẽ bị xóa bỏ trước đá Tam Sinh.
Hắn rút tay lại, bước lên đài Vọng Hương nhìn về phía không trung.
Một cảnh tượng khác xuất hiện, kia là Ngọc Nữ Phong ở Hằng Nhạc Tông, một ngôi mộ thấp bé, bia đá khắc tên hắn.
Chúng nữ mặc áo cưới, hai mắt đẫm nước mắt đứng trước mộ.
Diệp Thành trông thấy Sở Huyên như một bức tượng băng nằm trên giường ngọc, tóc trắng xóa, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt.
Diệp Thành vươn tay lau nước mắt cho nàng.
Nhưng cuối cùng lại không đụng tới được, bọn họ đã âm dương cách biệt.
Hằng Nhạc Tông vẫn là Hằng Nhạc Tông, còn có những người quen thân thiết như Tạ Vân, Hùng Nhị.
Đài Vọng Hương quả thật vô cùng huyền ảo, có thể hiện ra quê hương hắn, còn chiếu ra được cả cuộc đời hắn, từng cảnh tượng đều rõ mồn một trước mặt.
Lần đầu tiên, Diệp Thành thấy được cha mẹ mình. Họ cũng không phải nhân vật lớn gì, chỉ là hai người dân bình thường.
Họ bỏ rơi hắn là vì trong thôn gặp phải bọn cướp, cả thôn đều bị tàn sát, chỉ có mình hắn là thoát được được một kiếp.
Diệp Thành khóc, đó là cha mẹ nhưng lại chỉ có thể trông thấy từ đài Vọng Hương, họ đã giã lìa cõi đời từ hơn 300 năm trước.
Mãi một lúc lâu sau, hắn vẫn không bước xuống mà tham lam nhìn quê hương của mình.
Nếu đầu thai thì muốn gặp lại sẽ không biết là ngày tháng năm nào, cũng chẳng biết còn quen nhau nữa không, tất cả đều là một câu đố.
Không biết đến bao giờ, hắn mới lau nước mắt xoay người xuống đài. Diệp Thành đã chấp nhận cái chết của mình, lại không tài nào buông bỏ được quá khứ.
"Uống chén canh này rồi đi đi!", Mạnh Bà bình tĩnh không buồn không vui đưa một chén canh cho hắn nói.
Diệp Thành bước tới ngửi thử thì biết đây là canh Mạnh Bà.
"Vậy cho một chén đi", Diệp Thành ho khan nhận lấy chén, tự tin một chén canh Mạnh Bà không thể xóa bỏ trí nhớ của mình.
Hơn nữa, hắn cũng phải uống, không uống thì không thể bước qua cầu Nại Hà, cũng chẳng thể đầu thai. Diệp Thành đã không còn lựa chọn nào khác.
Canh Mạnh Bà cực kỳ đắng, có vui, có buồn, có đau, có hận.
Một chén canh xuống bụng, Diệp Thành lau miệng nhưng lại chẳng có cảm giác gì, ký ức vẫn là ký ức của hắn.