Nếu cố hỏi có cảm giác gì thì linh hồn hắn hình như cô đọng hơn chút, cơ thể lơ lửng cũng rơi xuống đất."Còn có tác dụng này nữa à?", con ngươi Diệp Thành sáng lên, đây nào là một chén canh vong tình, đây là một chén thuốc bổ mới đúng.Vả lại, nó còn là thuốc bổ hồn, quả thật cực kỳ có ích với tình trạng hiện tại của hắn, sức mạnh linh hồn cũng sẽ đi theo đến kiếp sau.Diệp Thành nghĩ vậy bèn cười bảo: "Thêm một chén nữa đi".Câu đó của hắn khiến Mạnh Bà vẫn cúi đầu không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thành với ánh mắt kỳ lạ.Bao nhiêu năm qua, số người đã uống canh Mạnh Bà là không thể nào kể hết, họ đều uống xong và quên hết mọi thứ.Nhưng tên này lại khác, chẳng có chuyện gì cả, lại còn đòi chén thứ hai.Xảy ra vấn đề? Mạnh Bà cau mày, vung tay qua cái chén không, chén canh lại đầy, nước canh trong vắt chẳng thấy gì.Diệp Thành cũng vô cùng ngoan ngoãn ngửa đầu uống sạch.Sức mạnh linh hồn của hắn lại mạnh hơn một chút y như lần đầu, cơ thể cũng có chút sức, không còn vô lực như trước.Mạnh Bà đến gần đánh giá Diệp Thành với vẻ kỳ lạ.Chén thứ hai rồi mà ký ức của tên này vẫn chưa bị xóa bỏ, chẳng những thế, trông còn vui vẻ hơn.Diệp Thành lau miệng, thấy Mạnh Bà nhìn mình như vậy bèn thử hỏi: "Thêm một chén nữa nhé?"Mạnh Bà không chút do dự lại rót đầy cho Diệp Thành.Thêm thì thêm, Mạnh Bà bà ta không tin không quên đi!Huống chi, bà ta còn phải xóa bỏ ký ức của Diệp Thành. Nếu đầu thai mà vẫn còn ký ức, Minh Giới bị người ta biết thì sẽ xảy ra chuyện lớn.Diệp Thành trực tiếp uống sạch canh Mạnh Bà.Được rồi! Nước canh xuống bụng, ký ức không thấy biến mất mà sức mạnh linh hồn lại dần tăng lên, cảm giác cực kỳ tốt."Nào, lại rót đầy!", Diệp Thành nếm được ngon ngọt, trực tiếp giơ chén ra ý là ta vẫn còn có thể uống tiếp.Mạnh Bà không bình tĩnh nữa rồi, vung tay lên, chén canh lại được rót đầy.Diệp Thành vô cùng dứt khoát, đổ bao nhiêu uống bấy nhiêu không chừa giọt nào, uống xong còn liếm liếm miệng chén."Bà bà, đừng lo, tiếp tục đi! Ta còn có thể uống"."Vất vả lắm mới đến đây một lần, ta phải uống cho đã rồi lên đường chứ"."Lát nữa, bà cho ta một bản công thức nấu canh này nhé".Diệp Thành uống hết chén này đến chén khác không ngừng.Hắn uống được, Mạnh Bà cũng rót. Diệp Thành uống hết chén này, Mạnh Bà lại rót chén khác, còn không kịp cho hắn uống.Thoáng chốc, hắn đã uống được gần trăm chén.Lại nói, tên này cũng rảnh, không đi đầu thai mà đứng đó đấu với Mạnh Bà, uống hết chén này đến chén khác.Uống, ta nhất định phải uống no, uống đến bà nghi ngờ cuộc đời.Dù sao chính là không uống khiến bà khóc thì sẽ không dừng lại.Cái gọi là canh vong tình lập tức trở nên còn rẻ tiền hơn ly nước lã.Tên đó là quái vật gì vậy, Mạnh Bà nuốt một ngụm nước miếng nghĩ.Diệp Thành chưa uống đến nỗi khiến bà ta khóc, lại uống đến nỗi khiến bà ta nghi ngờ cuộc đời. Kia là canh Mạnh Bà đó! Có thể đáng tin chút không vậy. Kỹ năng diễn xuất của tên này quá thật khỏi phải bàn, hơi lảo đảo một cái, mặt mày ngơ ngác, hai mắt trống rỗng. Vẻ mặt ấy giống như một người sau khi bị mất trí nhớ. Hắn diễn rất giống, quả thật đã lừa được Mạnh Bà. Bà ta cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu ngươi mà uống tiếp chắc ta sẽ khóc mất, chưa thấy ai giống như ngươi luôn đó.