Nghe thấy giọng nói này, Bình Đẳng Vương run rẩy thân hình khổng lồ, muốn quỳ rạp xuống.
Đó là âm thanh của Minh Đế, mang theo sự uy nghiêm của Đế, dù là Thập Điện Diêm La thì cũng không dám làm trái.
Ngay cả Minh Đế cũng bị quấy nhiễu, hơn nữa còn tự mình ra lệnh, ông ta nào dám cãi lời, thả hai tên Triệu Vân và Diệp Thành ra.
Sau đó tay lớn lại vung, hất hai người sang một hướng.
Hai tên này bay qua Minh giới, lao tới toà thành lớn nhất ở đấy, cảnh tượng rất chấn động.
Bên dưới, dù là Minh tướng, phán quan, tiểu quỷ hay ai cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Diêm La phủ quân không giết bọn hắn!”
“Nơi đáp chắc là Quỷ Thành bên kia!”
“Gây ra tội lớn như thế, Bình Đẳng Vương lại tha cho sao?”
“Minh Đế cũng lên tiếng rồi, ông đây dám làm trái sao?”, nghe lời của bên dưới, Bình Đẳng Vương mắng trong lòng, gương mặt khổng lồ tràn đầy những vạch đen.
Nhưng ông ta rất tò mò, hai tên ác linh bị trấn áp thôi mà cũng quấy nhiễu tới Minh Đế thì việc này không đơn giản.
Có thể trở thành một trong mười điện Diêm La, trí tuệ của Bình Đẳng Vương vẫn hơn người, đoán ra chút manh mối: hai tên kia có vấn đề!
Bên này, Diệp Thành và Triệu Vân đã rơi xuống, hai tên đồng loạt tiếp xúc với mặt đất.
Bình Đẳng Vương không sợ sẽ ném chết người, nguyên thần còn ngưng tụ được thì ném cao tới đâu cũng không chết.
Ôi... hai tên nhe răng trợn mắt hét thảm, Triệu Vân và Diệp Thành bò dậy, một tên dùng tay bụm cái eo già cỗi, một tên thì xoa đầu, té thì không chết nhưng bị choáng váng mặt mày.
“Ngoan ngoãn chờ ở Quỷ Thành đi, đừng làm loạn nữa!”, bên trên truyền tới giọng nói mờ ảo của Bình Đẳng Vương hung dữ kia.
Lời này vừa dứt, hai tên đang choáng váng tức khắc tỉnh táo.
Ngoan ngoãn chờ, vậy là không trách tội chúng ta sao? Thế là đặc xá cho chúng ta sao? Hai chúng ta không bị gì cả?
Hai người nhìn nhau rồi cười toe toét.
Vui là vui là vui chúng mình vui nhiều! Vui là vui là vui chúng mình vui quá! Không chỉ ngưng tụ ra nguyên thần mà phá rối địa ngục xong còn không bị Diêm La trách tội.
Ba việc vui tới làm hai tên này hớn hở hẳn.
Nói tới Quỷ Thành, hai người đồng loạt nhìn về sang bên cạnh.
Cách đó không xa là một thành trí uy nghiêm, lạnh lẽo vô cùng to lớn, hai bên toà thành còn có không ít quỷ đầu binh.
Với lại cổng thành có chút đáng sợ, đó là một cái đầu quỷ đang há miệng, vào thành chẳng khác nào đi vào bụng quỷ.
“Vào xem thử đi!”, Diệp Thành bụm eo nhích chân.
“Chỗ các ngươi thú vị thật!”, Triệu Vân quay đầu, đi đường khập khiễng, hắn ta cũng bị vứt không nhẹ.
Hai người vừa đùa giỡn vừa đi, trước khi vào thành, quỷ đầu binh ở cổng thành lộ ra vẻ mặt kỳ lạ đối với họ.
Tình hình vừa rồi họ cũng thấy hết.
Nhiễu loạn địa ngục, trộm nuốt hồn lực, Diêm La lại không trị tội.
Điều này thật sự làm cho người... à... làm cho quỷ khó hiểu, đúng là quỷ dị.
Khác với ngoài thành u ám là bên trong như hoàng hôn, trước các toà lầu gác đều treo một chiếc đèn lồng đỏ tươi, lấp loé tia sáng lờ mờ, không hề sáng chói.
Hai người ngạc nhiên, họ cũng không biết ở Minh giới còn có phố phường.
Họ vô thức nhấc chân, hai người vừa đi vừa xem.
Người trên đường có đầu trâu mặt ngựa, tiểu quỷ binh tướng, còn rất nhiều người mặc trang phục cổ xưa.