Rồi nhìn quầy hàng hai bên, thứ họ bán đều là đồ vật kỳ lạ quý hiếm mà kỳ quái, có xương người, có tràng hạt hay cỏ cây đen thui, dù sao thì trong đống bình bình lọ lọ kia, cái gì cần cũng có.
Họ nhìn tới nhìn lui, người đi đường, chủ quầy đều vô thức liếc nhìn họ, ánh mắt không bình thường.
“Đều có nguyên thần, là dân bản xứ hết?”, Triệu Vân nhướng mày,
“Chắc là thế!”, Diệp Thành nhìn suốt dọc đường, cảm thấy kỳ lạ.
Thành cổ ở âm phủ thì náo nhiệt hơn phố phương tại dương gian, tại dương gian có cái gì, ở đây đều có, không hề thiếu bất cứ loại gì.
Điều duy nhất làm hắn khó chịu là chỗ này quá u ám, làm người ta thấy áp lực, cảm giác như bị một tấm màn đen thui che đậy vậy.
“Mua đồ ở đây cần trả tiền không?”, Triệu Vân chọt Diệp Thành: “Người nhà đốt giấy tiền, dùng ở đây được không?”
“Không biết!”, Diệp Thành gãi đầu, hắn cũng đang nghĩ việc này, nếu thật là thế thì đúng là mới lạ.
Nói rồi hai người tới trước một quầy hàng.
Chủ quầy là một ông lão râu rậm rạp, đang cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, tóc che hết nửa mặt rồi.
“Đồ tốt!”, hai người tiến lên, chọn lựa ở quầy hàng, đều là đồ vàng mã, không biết có dùng được ở trần gian không.
“Trả minh thạch, không có minh thạch thì biến qua một bên chơi đi!”, ông lão nói, liếc hai người.
“Cái gì là minh thạch?”, hai người đồng loạt nhìn ông lão.
Ông lão không đáp, lấy một thanh đao ra từ trong ngực.
“Ối ối ối! Gì thế, sao lại động tay thế?”, Diệp Thành và Triệu Vân quay đầu bỏ chạy, hiển nhiên là ông lão định xử họ mà.
“Cút!”, ông lão trừng mắt dựng râu, nét mặt già nua u ám.