Tiên Võ Đế Vương

Chương 2582: Ai ngờ



“Đến đây, thấy một mỹ nữ kìa!”, không biết Triệu Vân nhảy ra từ đâu mà túm Diệp Thành đi thẳng tới một hướng.

Không lâu sau, họ dừng lại trước một vách tường

Trên vách có dán một bức tranh vẽ một người con gái, đồ trắng tóc trắng, vẻ ngoài tuyệt thế như một tiên nữ.

“Ngươi nói xem có đẹp không?”, Triệu Vân cười.

Diệp Thành không đáp mà ngạc nhiên nhìn bức tranh, kinh ngạc nhìn cô gái, người không khỏi run rẩy.

Đó chẳng phải là Sở Linh sao? Giống hệt kiếp trước!

Hắn không cần nhìn người thật cũng biết đó là Linh nhi của hắn, cô ấy ở đây, giống như hắn, cô ấy ở Minh giới.

Trong tích tắc này, mắt hắn trào lệ, rơi đầy mặt, đường đường là Hoàng giả Đại Sở nhưng lại khóc không thành tiếng.

Triệu Vân ngớ người, xem người đẹp mà cảm động đến khóc luôn à?

Người đẹp thật nhưng ngươi không nên kích động như vậy! Chẳng lẽ vũ trụ các ngươi rất ít mỹ nữ!

Không chỉ hắn ta, đám quỷ bu lại xem tranh cũng ngạc nhiên, không biết vì sao Diệp Thành lại khóc, hơn nữa còn khóc thảm như vậy.

“Các vị quỷ hữu, không biết người trên tranh này là ai?”, Diệp Thành lau nước mắt, chờ mong nhìn đám tiểu quỷ.

“Thần mới nhậm chức của cầu Nại Hà, cả Minh giới đều biết!”

"Thần cầu... Cầu Nại Hà?", Diệp Thành thoáng cái ngơ ngác.

Thần cầu Nại Hà chẳng phải là thánh vị lúc trước của Mạnh Bà ư? Chính là người ở đầu cầu Nại Hà lừa người ta uống lên chén canh vong tình.

Trong đầu Diệp Thành không khỏi hiện lên một cảnh tượng: khi Sở Linh lừa người ta uống canh sẽ có vẻ mặt gì nhỉ, mặt mày lạnh tanh ư?

"Mỹ nhân tốt như vậy lại bị ngươi làm cho đi cầu Nại Hà", Triệu Vân khoanh tay, chậc lưỡi thổn thức.

"Gì mà ta làm?", Diệp Thành liếc xéo Triệu Vân.

"Nếu không phải ngươi, Mạnh Bà cũng sẽ không mất đi thánh vị. Nếu không phải Mạnh Bà mất thánh vị thì người đẹp kia cũng chẳng thành thần cầu Nại Hà".

"Ngươi nói vậy cũng... cũng đúng", Diệp Thành ho khan một tiếng, nếu truy cứu ra thì quả thật là tại hắn.

"Bớt nói nhảm đi, ngươi quen người đẹp kia hả?"

"Vợ của ta", Diệp Thành hít sâu một hơi đáp.

"Vợ... Vợ của ngươi á?", Triệu Vân sửng sốt, vẻ mặt lộ vẻ kỳ dị.

Chẳng những Triệu Vân mà những con quỷ vây xem đều đồng loạt nhìn về phía hắn, đánh giá Diệp Thành một lượt từ trên xuống dưới.

Ánh mắt họ đều toát ra quỷ dị: Thần cầu Nại Hà là con dâu ngươi? Cũng không lấy cái gương ra soi xem mình trông thế nào.

Diệp Thành dứt khoát làm lơ họ, quay đầu bỏ đi, vừa đến quỷ thành, lại chạy ra ngoài đi thẳng đến con đường Hoàng Tuyền.

Muốn đi đến cầu Nại Hà thì chắc chắn phải đi ngang qua con đường Hoàng Tuyền. Sau khi biết lúc này Sở Linh đang là thần cầu Nại Hà thì sao hắn có thể không đi tìm cô ấy chứ.

Đến giờ mà hắn vẫn còn cảm thấy bất ngờ, chẳng trách không tìm thấy Sở Linh trong Chư Thiên Vạn Vực, hóa ra là hồn phách đã đi đến Minh Giới này.

Hồn phách đã tiến vào Minh giới thì cả vực cũng chẳng tìm thấy ai có thể ra ngoài được.

Ai ngờ, hắn và Sở Linh đều có thể vượt qua.


Trong lòng Diệp Thành nghĩ vậy bèn lên đường nhanh hơn, hắn đã sốt ruột không chờ nổi.

Chẳng mấy chốc, hắn đã đến một cửa khẩu, hai bên đứng một con quỷ như thần giữ cửa, mặt mày hung ác dữ tợn.

Bước qua cửa khẩu này là con đường Hoàng Tuyền mà người đầu thai chuyển thế phải đi ngang qua, dọc theo con đường Hoàng Tuyền là có thể đến cầu Nại Hà.

Lúc trước, hắn bị áp giải đến đầu thai vào đạo súc sinh nên từng tới một lần, cũng coi như rõ ràng con đường Hoàng Tuyền này.