Tiên Võ Đế Vương

Chương 2587: Nhìn ra được



“Minh Tướng”. Diệp Thành lấy quyển sách văn giới thiệu Minh giới ra, mặt trên ghi lại rõ ràng: tiểu quỷ nhân thăng lên đại quỷ, đại quỷ thăng Quỷ Vương, sau Quỷ Vương chính là Minh Tướng.

Mà cái gọi là công đức, chính là công lao và thành tích, lập công nhiều, thánh vị của ngươi tự nhiên sẽ thăng lên, nhưng điều kiện tiên quyết là, cảnh giới tu vi cũng đạt tiêu chuẩn, trên sách văn chính là nói như vậy.

Như là Ngưu Đầu Mã Diện, mỗi lần tiễn một quỷ hồn, đó là một công đức, thời gian lâu dần, tích lũy tháng ngày, sẽ thăng quan.

Như là thần cầu Nại Hà, thánh vị của ông ta, tính là cấp Minh Tướng, cùng bậc với Hắc Bạch Vô Thường, giai phẩm xem như hạng trung thượng rồi.

Hắn có chút đồng cảm với Mạnh Bà rồi, không dễ dàng gì tu đến thần uy, lại bị hơn một trăm bát canh của hắn làm mất hết.

“Việc tu công đức này, có dễ không”. Diệp Thành nhìn về phía Phán Quan.

“Một nhân tài như ngươi, để tu đến Minh Tướng, tốc độ tự nhiên không có gì đáng nói”. Phán Quan hít sâu một hơi, ý vị thâm trường nói.

Diệp Thành nghe một câu này, trong lòng thấy quái quái, vừa nghe là khen hắn, nhưng cứ luôn cảm giác... là đang mắng hắn.

“Vô Thường, dẫn hắn đi chọn một thân xác”. Khi Diệp Thành nói thầm, Phán Quan đã lên tiếng, vẫn là không nhịn được muốn cười.

Lệnh xuống, Hắc Vô Thường liền tiến đến, “Nhân tài, đi thôi!”

“Gọi ta Diệp Thành là được rồi”. Diệp Thành sửa sang lại cổ áo.

Hắc Vô Thường cũng muốn cười, nhưng cuối cùng cũng không cười ra, mang theo Diệp Thành, cất bước lớn đi ra, trong nháy mắt đã biến mất.

Hắn ta đi rồi, Bạch Vô Thường nhìn phía Phán Quan, “Phủ quân, thật sự giữ hắn lại Diêm La Điện, hắn không thành thật”.

“Đế Quân đích thân ra lệnh, ta có thể làm gì, ông ta sánh vai cùng Minh Đế, Thập Điện Diêm La đều phải cung kính, ta dám không theo?”

Diệp Thành cùng Hắc Vô Thường, bay thẳng về một phương.

Không cần phải nói, đây là âm tào địa phủ thì khắp nơi đâu đâu cũng lạnh lẽo u ám.

Những nơi đi qua đều gió lạnh thét gào, âm u tối tăm, tiếng kêu rên muôn nơi, còn có cả lệ quỷ, vẻ mặt hung tàn.

Cả đường nhìn thấy rất nhiều phòng, có khắc hình đầu quỷ, trước mỗi căn phòng có treo một chiếc đèn lổng đỏ và đặt một lư hương nhỏ.

Trên đường còn gặp rất nhiều cây cổ thụ cũng một màu đen tối tăm.

Có một hai cây trong đó có treo đầu lâu như đồ trang trí vậy, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy rợn người.

“Sống hàng năm ở đây chắc chắn sẽ nổi điên mất”. Diệp Thành khoanh tay, vừa đi vừa thở dài, mẹ nó, áp lực thật!

“Quen là được”. Hắc Vô Thường trừng mắt nhìn Diệp Thành.

“Ta nói này, lưỡi ngươi dài như vậy mà thè ra không thấy mệt sao?” Diệp Thành nhìn xung quanh rồi lại nhìn sang Hắc Vô Thường.

“Ông đây vui là được”. Hắc Vô Thường không nhịn được lại mắng một tiếng.

“Kiềm chế chút đi, đừng có cắn đầu lưỡi”. Diệp Thành ho khan nói.

Một câu nói khiến Hắc Vô Thường cũng phải đen mặt.

Ừ, mặt hắn ta vốn đã đen, so với than còn đen hơn, nếu không sao gọi là Hắc Vô Thường , cái tên này cũng chẳng thể trắng nổi.

“Không hiểu lúc hắn ta ăn cơm có thấy vất vả không”.

Diệp Thành xoa cằm, cứ muốn nhét lưỡi Hắc Vô Thường vô, lưỡi dài cứ rũ xuống, hắn nhìn thấy cũng khó chịu.

Hai bên đường có thể nói là không có một ngọn cỏ, thi thoảng lại có một hai gốc cây cỏ, hoa thì màu đen, tỏa ra ánh sáng u ám.

Sâu trong sơn cốc có một ải Quỷ Môn Quan, mỗi cửa ải này đều có đại quỷ trấn giữ, giống như hai vị thần cửa vậy.

Đại quỷ nhìn thấy Hắc Vô Thường thì không hề cản lại, mà tiến lên hành lễ.

Lúc thấy Diệp Thành thì hai con quỷ bất giác lại kinh ngạc nhìn thêm vài lần, như thể đây là lần đầu tiên bọn chúng nhìn thấy nguyên thần tinh túy như của Diệp Thành vậy.