Diệp Thành trực tiếp lướt qua không nhìn, đi theo Hắc Vô Thường vào cửa ải.
Bên trong cửa ải như một tòa cung điện, rộng lớn vừa đủ, nhìn không thấy điểm cuối, có gió lạnh thổi qua, âm u mờ tối.
Những trụ đồng cổ thẳng tắp lên trời, khắc đầy hoa văn ma quái.
Ngoài trụ đồng còn có các bệ đá, trên mỗi bệ đá đều có một bộ xương nằm đó, không có máu thịt.
Thứ mà phán quan gọi là thân xác thực ra là một bộ xương.
Những thứ này cũng không sao cả, nguyên thần dung nhập vào xương, có thể tự mình ngưng tụ máu thịt, tuy là bộ xương nhưng cũng không khác gì với thân xác.
“Những bộ xương này từ đâu ra vậy”. Diệp Thành tò mò hỏi.
“Ngươi không cần biết, lại càng không có tư cách để biết”.
“Ta chỉ tiện hỏi thử thôi, ngươi đừng có trưng bộ mặt đó ra mãi”.